Trái tim Lý Hồng Ngọc run lên, nàng quả thật tin tưởng lời của Long.
Nghĩ tới những thứ trong đầu của mình thôi nàng cũng biết vị hoàng tử trước mặt này không đơn giản.
Nàng thật sự không thể tưởng tưởng được gia đình sẽ như thế nào nếu bị một tổ chức đáng sợ như vậy nhắm tới.
Lý Hồng Ngọc không tin nhị hoàng tử có thể bảo vệ nàng và gia đình trước bàn tay của người trước mặt.
Nàng tuy còn trẻ nhưng cũng biết cái gì là lợi ích, cái gì là tác dụng.
Với một gia đình quý tộc đã mất đi lãnh địa không lưu lạc xuống làm bình dân đã là may mắn, nếu không phải nhị hoàng tử cần trấn an các quý tộc khác, nếu không phải gia đình nàng còn nhiều ảnh hưởng với lãnh địa Lý Hồng Ngọc tin tưởng nhị hoàng tử sẽ không thèm quan tâm mà vứt bỏ gia đình nàng.
Nhưng việc này càng khiến nàng lo sợ hơn.
Dựa vào những tri thức trong đầu Lý Hồng Ngọc biết nếu không sớm tiến hành móc nối với các thế lực trong lãnh địa những ảnh hưởng của gia đình nàng với lãnh địa sẽ dần tiêu tán.
Nhưng nếu gia đình nàng nhảy vào vũng nước này sợ rằng tất cả đều sẽ nằm trong danh sách của vị hoàng tử trước mặt.
Nghĩ tới đây nàng không nhịn được lên tiếng.
“Hoàng…hoàng tử điện hạ! Tiểu nữ…tiểu nữ nhất định sẽ giữ nó trong lòng, sẽ không nói cho ai cả.”
Lời của Lý Hồng Ngọc thậm chí còn không thể nói lên một cách bình thường, ánh mắt nàng không che dấu được sợ hãi nhìn Long cầu xin.
Thấy vậy Long đặt hai tay lên vai nàng hắn cảm nhận được cơ thể nàng run lên khi tay hắn chạm vào hai vai, Long nở một nụ cười nhẹ đầy ấm áp khiến người cảm giác an toàn.
Ngay cả Lý Hồng Ngọc vốn dĩ đang rất sợ hãi trong lòng không hiểu sao cũng cảm nhận được sự ấm áp đến từ nụ cười của hắn.
“Nàng yên tâm, ta làm sao có thể làm gì nàng được chứ.
Ta mong rằng cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta sẽ mãi ghi nhớ trong ký ức nàng.”
Lời của Long rất ấm áp, khiến người ta có cảm giác rất an toàn.
Lý Hồng Ngọc cũng vậy, nàng nhìn ánh mắt của Long tâm thần không khỏi như bị cuốn đi, cảm giác sợ hãi như bị trôi đi không còn gì, nàng nở một nụ cười rất tươi nói.
“Điện hạ yên tâm, tiểu nữ chắc chắn sẽ không cho ai biết.”
Nụ cười của Long càng đậm, ánh mắt càng thâm tình hơn như đang nhìn thứ quan trong nhất đời mình.
Giọng hắn tràn đầy tình cảm nói.
“Cảm ơn ngươi Hồng Ngọc.
Ta chắc chắn sẽ không để ngươi thất vọng.” — QUẢNG CÁO —
Ngay cả kính ngữ Long cũng đã bỏ qua, hắn trực tiếp gọi thẳng tên của nàng.
“Ta cũng tin ngài.”
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không, như không muốn rời đi.
Phải tới khi Lý Duy Khánh tiến tới bên cạnh hai người mới xấu hổ tách ra, Lý Hồng Ngọc mặt đỏ lên không dám nhìn anh trai.
Còn Long lại nở một nụ cười như trấn an với vị công tử nhà hầu tước này.
Lý Duy Khánh lại không cho Long sắc mặt tốt, hắn chỉ hừ một tiếng cầm lấy cánh tay Lý Hồng Ngọc kéo đi.
Lý Hồng Ngọc không giãy dụa nhưng thi thoảng nàng lại quay đầu lại ánh mắt như muốn nói cho Long yên tâm nàng sẽ không làm hắn thất vọng.
Long cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười rất chân thành, như đang nói với Lý Hồng Ngọc rằng hắn tin nàng.
Nhưng nếu cô tiểu thư đơn thuần của chúng ta có thể đọc được suy nghĩ của Long lúc này nàng không biết sẽ phải tuyệt vọng ra sao khi trong đầu hắn bây giờ đều đang nghĩ cách giết nàng.
Không sai, Long quả thực đang tìm cách giết nàng càng sớm càng tốt.
Cô nàng tiểu thư này tuy hứa với hắn sẽ không nói ra nhưng đây chỉ là lời hứa suông không có bất kỳ một sự đảm bảo nào, nếu chờ Lý Hồng Ngọc đủ chín chắn những kiến thức đó không biết sẽ khiến Long gặp phải hậu quả như thế nào.
Vì thế cho dù bất chấp tất cả hắn đã lợi dụng tình cảm của một thiếu nữ đơn thuần về một bạch mã hoàng tử chỉ để đảm bảo nàng không nói ra.
Không chỉ vậy hắn sẽ tìm mọi cách để miệng nàng mãi mãi không thể mở ra nữa.
Cái gì mà tiểu nhân, cái gì mà tra nam giữ cái mạng nhỏ này của mình mới là điều Long quan tâm nhất.
Để một người nằm ngoài tầm kiểm soát sở hữu tri thức có thể đe dọa tới mình Long thực sự rất sợ hãi, đặc biệt là khi hắn còn chưa có nguồn lực đi đối phó một tổ chức như vậy.
Cho tới khi Lý Hồng Ngọc bước lên xe mở ra cửa sổ nhưng lại nhanh chóng bị ông anh trai của mình cưỡng chế đóng lại Long vẫn giữ khuôn mặt ôn hậu đầy ấm áp nhìn về phía xe ngựa của nàng.
Chờ đoàn người đã đi được một đoạn đường Long mới lên ngựa trở về về thành Vĩnh Đông.
Trong suốt quá trình khuôn mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.
Trên xe ngựa hầu tước Lý Gia Lâm, hầu tước phu nhân cũng thế tử Lý Duy Khánh đều đem ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía bảo bối số một của họ.
Lý Hồng Ngọc thấy cha mẹ cùng anh trai nhìn mình chằm chằm không hiểu sao lại cảm thấy