Quả nhiên đúng như Long đoán, tuy có hơi muộn nhưng hai thầy trò này hoàn toàn không nhịn được đã xuất hiện trong thư phòng của Long.
Khác với Vũ Ngọc Đao vẫn giữ khuôn mặt vô cảm nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự cuồng nhiệt không thể che dấu, lão thầy của hắn lại có không hề giấu giếm biểu cảm hèn mọn cùng nụ cười lấy lòng trên khuôn mặt nhưng trong mắt lão cũng giống như cậu học trò của mình, có một sự cuồng nhiệt không thể che dấu.
Long ngồi sau bàn làm việc của mình nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn hai thầy trò trước mặt.
“Xuân An không biết ngươi tới gặp ta có chuyện gì?”
Đỗ Xuân An cơ mặt giật giật, dường như lão không ngờ lời đầu tiên của Long lại là câu này.
Lẽ nào tên thành niên trước mặt không biết mục đích của lão! Lão không tin.
“Ha ha! Là thế này thưa điện hạ, ngài không phải yêu cầu lão chứng minh năng lực của mình sao.
Lão đã chứng minh rồi không biết điện hạ muốn lão làm gì?”
Đỗ Xuân An nghĩa chính ngôn từ muốn thể hiện mình đã sẵn sàng vì Long làm việc, đôi mắt còn như biết nói không né tránh ánh mắt của Long như muốn cho hắn biết lão đã sẵn sàng cống hiến lực lượng của mình cho hắn.
“Ah đúng vậy ta suýt nữa quên mất việc này.
Như vậy đi, hẳn lão đã nghiên cứu về súng rồi.
Ta muốn lão giúp ta từ súng này cải tiến ra một loại vũ khí mới dành cho siêu phàm giả, nếu có thể tăng cường sức mạnh của súng cho phàm nhân sử dụng càng tốt.
Thế nào, được chứ?”
Long làm như mình quên mất vấn đề này, hắn biết mục đích lão già này tới đây để làm gì? Hắn đương nhiên vui lòng cung cấp cho lão một lý do để đòi hỏi.
Long cũng không ôm hi vọng về việc tăng cường sức mạnh cho súng của phàm nhân, dù sao vũ khí này đã trải qua hàng chục năm phát triển nếu có thể tăng cường sức mạnh Long cũng đã làm rồi.
Quả nhiên lão già này biết nắm lấy cơ hội, khuôn mặt lão tỏ vẻ khó khăn nói.
“Lão đây rất vinh hạnh khi được làm việc cho điện hạ.
Chỉ có điều muốn cải tiến đồ vật như vậy tri thức của lão sợ rằng…không đủ.”
Một nụ cười rất nham nhờ, cũng rất hèn mọn.
Ngay cả cậu học trò cưng ngồi bên cạnh cũng không nhịn được khóe miệng co giật, hẳn tiểu tử này phải rất cố gắng mới không để khuôn mặt của mình biến sắc.
“Ah! Tại sao tri thức lại không đủ, ta thấy người như lão hẳn phải rất uyên bác mới đúng.”
Long còn ra vẻ bất ngờ không tin vào một người như Đỗ Xuân An lại lo sợ tri thức không đủ.
Đỗ Xuân An muốn đấm cho tên tiểu tử trước mặt một trận, nếu trả lời không vậy khác gì thừa nhận công sức bao năm học tập nghiên cứu của mình vô dụng, nhưng nếu trả lời có vậy lão lấy lý do gì đòi hỏi đống kiến thức kia đây.
Đỗ Xuân An rât nhanh đổi sắc mặt, ông ta trở nên nghiêm túc một cách lạ thường.
“Điện hạ không thể nói như vậy, ý của lão là những kiến thức cần thiết để cải tiến súng lão không biết.
Tri thức là vô tận cho dù uyên bác tới đâu cũng không thể bao hàm toàn bộ tri thức."
— QUẢNG CÁO —
Nói tới đây lão còn bày ra bộ mặt tiếc hận.
“Đáng tiếc những tri thức cần để cải tạo súng lão lại thực sự không biết.
Lão thật sự rất muốn vì điện hạ đóng góp một chút sức lực, nhưng năng lực của lão lại có hạn.”
Cảm xúc của lão già này vô cùng đặc sắc, nếu không phải biết mục đích lão tới đây Long có lẽ sẽ tin trong lòng lão thật sự mong muốn như vậy.
Hắn thật sự muốn vạch cái bộ mặt đạo mạo kia của lão xuống cho toàn dân thiên hạ xem.
Bất quá hắn biết mình không thể làm như vậy, cái gì cũng phải giữ lại mặt mũi cho nhau mới tốt.
“Thực ra ta ở đây cũng có những tri thức khả năng giúp ích được cho lão.”
Long cuối cùng cũng nhắc tới mồi câu thực sự của lần này, nhưng hắn đương nhiên phải đưa ra một vài điều kiện.
“Đáng tiếc những tri thức này rất quý không thể tùy tiện giao cho người ngoài, hơn nữa cũng rất nhiều.
Một hai người hoàn toàn không có khả năng học được hết toàn bộ, mà ta lại không biết đâu mới là tri thức của lão cần.”
“Được được ta…”
Đỗ Xuân An nghe vậy không nhịn được muốn nói tất cả đều được, cứ giao mọi thứ cho lão.
Đương nhiên lão kịp thời dừng lại, không phải lão không hề dừng lại là cậu học trò bên cạnh ngăn lão lại.
Tại một vị trí Long không thể nhìn thấy tay của tên tiểu tử này đã nắm lấy phần thịt mỡ trên eo của ông thầy mình, cơn đau từ eo truyền tới chính xác đã ngăn những lời muốn xổ ra từ miệng Đỗ Xuân An lại.
Nhìn tới cậu học trò này hóa ra cũng rất biết thời thế, chỉ có điều làm như vậy có phải quá vô lễ với thầy mình quá không.
“Điện hạ lão thật sự rất trung thành với ngài, lão đảm bảo sẽ không hé răng nửa lời về những tri thức này.
Điện hạ không phải cũng rất tin tưởng lão sao, nếu không làm sao ngài có thể giao công việc cải tiến súng vốn là kiến thức bí mật cho lão.”
Long nhướng mày, lão già này không tệ.
Vốn dĩ Long chỉ định tùy tiện tìm một lý do bắt đầu câu chuyện ai ngờ lão già này lại ngoan như vậy trực tiếp tìm ra vấn đề trong đó.
“Lão nói cũng không sai! Nhưng lão làm sao biết được kiến thức nào cần thiết cho công việc, phải biết lượng kiến thức này rất khổng lồ cho dù lão và học trò của mình cũng không thể tiêu hóa hết được.”
Đương nhiên Long sẽ không dễ dàng như vậy kết thúc chuyện này, lời của Đỗ Xuân An đã hoàn thành điều kiên đầu tiên Long đưa ra, nhưng còn điều kiện thứ hai thì lão vẫn chưa động chạm gì.
Lời này của Long khiến Đỗ Xuân An suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lão đưa ra quyết định.
“Điện hạ lão có quen biết một số người, bọn họ đều là những người rất uyên bác, lão tin rằng bọn họ sẽ rất vui lòng làm việc cho một người vĩ đại như điện hạ.”
Lão già này cuối