“Nghe nói đám người của tên tiểu tử kia đang gặp mặt với các thương nhân trong lãnh địa?”
Ngồi trong xe ngựa nhị hoàng tử vừa quan sát khung cảnh bên ngoài vừa lên tiếng.
“Bẩm điện hạ, đúng là như vậy.
Theo căn dặn của ngài những thương đoàn trên sẽ dùng cái giá trên trời để đàm phán với bọn hắn.”
Ngồi bên cạnh Hoài Chương trả lời rất nhanh, xem ra mọi hoạt động của đoàn người Hồng cô đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn hắn.
“Điện hạ, công tước nếu làm khó bọn hắn như vậy có khi nào, bọn hắn sẽ động tay chân.”
Hoài Chương hỏi.
“Ngươi nghĩ chúng ta không làm như vậy tên kia sẽ không động tay chân sao?”
Lần này người trả lời là Phương công tước, ông ta tựa lưng ra sau đôi mắt nhắm lại thoải mái thư giãn.
Hoài Chường nghe vậy khuôn mặt không hiểu tại sao đánh ánh mắt về phía Phương Hùng Lâm.
Phương Hùng Lâm vẫn nhắm mắt, nhưng có vẻ ông ta cũng cảm nhận được ánh mắt của thuộc hạ liền tiếp tục lên tiếng.
“Ngươi nghĩ rằng tên tiểu tử kia không đụng tay chân với thứ vũ khí gọi là súng kia.
Nếu là ta cũng sẽ làm như vậy, ưu thế vũ khí đâu phải ai cũng có thể sở hữu, tận dụng tốt ngươi thậm chí có thể đạt được ưu thế áp chế tuyệt đối trên chiến trường.”
Hoài Chương nghe vậy gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu hắn tuy là quan văn nhưng có những vấn đề hắn cũng rất tinh tường, nhưng sau đó đôi mắt lại âm trầm xuống, lạnh giọng nói.
“Công tước, nếu không chúng ta xử lý một chút nhắc nhở lục hoàng tử không cần chơi chiêu với chúng ta.”
— QUẢNG CÁO —
“Hắc! Hắn chỉ cần một mực không thừa nhận ngươi làm được gì sao.
Mà cho dù hắn thừa nhận ngươi cũng có thể làm gì.
Tình hình hiện tại chúng ta đã không còn tinh lực cùng thời gian đi quan tâm tới hắn.”
Lần này là nhị hoàng tử lên tiếng, hắn ta vẫn không rời ánh mắt khỏi cửa sổ.
“Điện hạ nói vậy có ý gì.”
Hoài Chương nghe vậy sửng sốt hỏi, ngay cả Phương Hùng Lâm đang nhắm mắt dưỡng thần nghe vậy cũng mở mắt ra nhìn về phía nhị hoàng tử chờ đợi giải thích của hắn.
“Tin tức mới nhất đại hoàng huynh ở phía nam đã thiết lập thế phòng thủ quân của Diệu Ngọc trong thời gian ngắn không thể đột phá.
Quân đội của hắn đang di chuyển về hướng tây.”
Tin tức này khiến không khí trong xe ngựa trầm xuống, hai người đứng đầu của lãnh địa sắc mặt ngay lập tức xấu đi cuối cùng Phương Hùng Lâm thở dài một hơi nói.
“Xem ra chúng ta không thể đợi kết thúc mùa đông mới phát động.
Ta tin rằng đại hoàng tử sẽ không chờ kết thúc mùa đông.
Hắn sẽ làm mọi cách tiêu diệt tứ hoàng tử cùng Lý Hoàng Đan nhanh nhất có thể.”
Lời của Phương Hùng Lâm không sai, ông ta tin rằng các vị hoàng tử và công chúa đề có thể nhìn ra chuyện này chỉ như vậy lãnh thổ của hắn mới có thể kết nối được với vương quốc Gray, mới có thể nhận được hỗ trợ từ thánh quốc.
Nếu không Thánh quốc muốn chi viện cho hắn chỉ có thể đi vòng qua một nửa lục địa đến lúc đó có lẽ mọi thứ đã an bài.
“Điện hạ bên phía tứ hoàng tử cùng tam công chúa thế nào?”
Hoài Chương hỏi.
Nhị hoàng tử không phải tự nhiên mất đi rất nhiều quyền lực lại vẫn có địa vị siêu nhiên tại lãnh địa.
Ngoại trừ hắn là cháu ngoại của công tước mạng lưới gián điệp cùng mạng lưới quan hệ của hắn tại lãnh địa hoàng gia cũng không ít, trong số này thậm chí còn cung cấp cho lãnh địa không ít trợ giúp vì thế tiếng nói của nhị hoàng tử quả thật rất có trọng lượng.
Một đặc điểm nữa khiến địa vị của nhị hoàng tử vẫn như bây giờ có lẽ chính là văn hóa chính trị của thế giới này.
Nói đúng ra văn hóa của thế giới này giống với văn hóa của châu âu cổ đại, các gia đình hoàng gia và quý tộc đều có quan hệ huyết thống với nhau.
Chính vì thế khi một gia đình hoàng gia không còn con nối dõi thậm chí quốc gia có thể tìm một vị hoàng đế là thành viên của một trong bốn gia đình quý tộc, vì thế châu âu cổ thường xuất hiện tình trạng vua của hai nước hay vua của nước này lại con hoặc người thân của vua nước kia.
Nhiều người thường nói chiến tranh của các nước châu ông chính là anh em trong nhà đánh nhau.
— QUẢNG CÁO —
Không giống như văn hóa đông phương cháu ngoại chính là người ngoài không phải người nhà mình.
“Vậy chúng ta sẽ tấn công hẻm Bắc hay tiếp viện cho tứ hoàng tử?”
Hoài Chương không hiểu nhiều về quân sự, ông ta chỉ có thể đặt câu hỏi cho hai vị chủ nhân của mình.
“Nếu không kiểm soát được hẻm Bắc đưa quân rời khỏi lãnh thổ là một hành động nguy hiểm.”
Phương Hùng Lâm trở lời.
Không phải câu trả lời trực tiếp nhưng như vậy là đủ để quyết định mục tiêu của bọn họ.
…
Hồ An là một chưởng quỹ của thương đoàn Hoa Quế tại lãnh địa Lý gia, thời điểm Hoa Nguyệt Ánh bị bắt những cửa hàng ông ta quản lý cũng bị niêm phong ngay lập tức.
Ông ta không bị bắt lại nhưng gắn bó nhiều năm với thương đoàn nên cùng với Phong Liêm Nhu trở thành lãnh đạo của những thành viên còn lại của thương đoàn.
Ai ngờ được chỉ mới vài ngày