Hậu cung, điện hoàng hậu.
Nhìn từ ngoài vào mọi thứ trong tòa cung điện này đều rất bình thường, ta vẫn có thể thấy ánh sáng của những viên đá ma pháp chiếu sáng cả cung điện.
Nhưng khi đi vào bên trong nơi đây lại giống như địa ngục trần gian hơn, toàn bộ tòa cung điện giờ đây tràn ngập mùi máu tươi cùng xác người nằm vương vãi khắp nơi.
Chỉ cần như vậy thôi ta cũng có thể mường tưởng ra nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
“Phản nghịch, không được tới đây.”
Một tiếng hét phát ra từ bên trong, chỉ thấy trên ghế quý phi một người mỹ phụ nhân hoảng sợ cầm một con dao quơ quơ trước mặt như đang có gắng đe dọa ai đó.
Người phụ nữ đã hơn tứ tuần tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp động lòng người, bộ cung trang sang quý khoác trên người đáng lẽ ra có thể khiến nàng toát ra vẻ đẹp cao quý nên có.
Nhưng vẻ đẹp mọi người mong chờ đã không xuất hiện trên người nàng.
Chỉ thấy giờ đây đầu tóc nàng đã trở nên rồi mù, trên khuôn mặt động lòng người ấy đã xuất hiện những vết máu, bộ cung trang tuy vẫn còn lành lặn nhưng đã nhăn nheo lộn xộn.
Nếu nhìn xung quanh ta có thể thấy xác của vài người phụ nữ cũng mặc trên người những bộ cung trang cao quý nằm xung quanh, mắt của họ đều trừng lớn như không tin chuyện vừa xảy ra, trên những chiếc cổ xinh đẹp của họ là những vết thương sâu hoẵm được cắt một đường tuyệt đẹp.
Nếu không có máu chảy ra từ những vết thương thì có lẽ đây là một tác phẩm nghệ thuật.
Và người tạo ra những tác phẩm nghệ thuật này đang quỳ trước người cung trang nữ nhân.
Đúng vậy, hắn chính là Mộ Dung Tuấn, kẻ đã thoát khỏi cung điện của đức vua giờ đây hắn đang thực hiện mệnh lệnh cuối cùng mà chủ nhân giao cho hắn, không được để lại con tin khiến đại hoàng tử có thể lời dụng.
Mộ Dung Tuấn đã thực hiện đúng như nhưng gì đức vua yêu cầu, giờ đây người phụ trước mắt là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Mộ Dung Tuấn quỳ lạy vị nữ chủ nhân của mình, như là một sự tôn kính cuối cùng với nàng.
“Hoàng hậu nương nương hãy ra đi thanh thản.”
Một đường kiếm gió phát ra từ tay của Mộ Dung Tuấn, nó cắt qua cổ của hoàng hậu nương nương, lại một tác phẩm nghệ thuật nữa được hoàn thành.
Mộ Dung Tuấn đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, cả tòa cung điện lúc này đã chất đầy xác người, máu chảy ra đã nhuộm đỏ sàn nhà.
Việc hắn vừa làm là đại nghịch bất đạo, cho dù nó là lệnh của đức vua đi chăng nữa.
Vì thế hắn không thể để lại nhân chứng, hắn phải để mục đích mà đức vua ra lệnh làm việc này được hoàn thành.
…
Dẫm trên sàn nhà đầy máu của hậu cung, đại hoàng tử khuôn mặt đầy âm trầm quan sát thảm trạng của nơi này.
Hắn nguyền rủa lão già chết tiệt kia, chết đến nơi rồi nhưng vẫn để lại cho hắn một đống rắc rối.
Lúc này một người một người lính chạy vào báo cáo.
— QUẢNG CÁO —
“Bẩm điện hạ, nhị hoàng tử đã trốn thoát.”
Nghe báo cáo sắc mặt của hắn càng âm trầm hơn, ngoại trừ thành công kiểm soát vương đô mọi dự tính trong kế hoạch của hắn đều đổ bể.
“Hoàng tử điện hạ, có vẻ ngài không mấy vui vẻ a.”
Lão già mặc hồng y phía sau thấy sắc mặt hắn âm trầm, lên tiếng trêu chọc.
Đại hoàng tử không để ý tới sự trêu chọc của lão, mà chỉ nhìn xung quanh như đang suy nghĩ gì đó.
…
Một ngày sau.
Phía nam vương quốc một đoàn xe đang di chuyển trên còn đường đầy sỏi đá hướng về vương đô.
Đi ở trung tầm đoàn xe là một xe ngựa xa hoa với bốn con ngựa kéo, các hiệp sĩ và pháp sư mang trên mình biểu tượng hoàng gia cưỡi ngựa bao vây chiếc xe vào trung tâm.
Chậm rãi hướng về vương đô.
Bỗng nhiên một người cưỡi ngựa chạy tới từ phía sau dừng ngay cạnh xe ngựa nhưng lại bị một hiệp sĩ chặn lại.
Người cưỡi ngựa thở hổn hển nói với hiệp sĩ.
“Có…có tin…khẩn.”
Hắn vừa nói vừa th ở dốc đưa cho người hiệp sĩ một mảnh giấy, hẳn là hắn đã chạy tới đây mà không nghỉ, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng thở như sắp chết.
Người hiệp sĩ nhận mảnh giấy chạy tới cạnh xe ngựa.
“Điện hạ có tin khẩn.”
Cửa sổ xe ngựa được mở ra, từ phía bên trong khuôn mặt lạnh băng của tam công chúa nhìn ra.
Thấy vậy người hiệp sĩ dâng lên mảnh giấy rồi lùi về phía sau.
Bàn tay của tam công chúa lập tức vò nát mảnh giấy sau khi đọc, khuôn mặt lạnh băng của nàng giờ đây đã hiện lên sự tức giận không thể che giấu.
“Người đâu.”
Nàng cố khắc chế thanh âm của mình không để nó thể hiện cảm xúc.
Nhưng những thuộc hạ xung quanh đã nhiều năm quen thuộc với giọng nói lạnh băng của nàng vẫn nhận ra được sự giao động trong lời nói này.
Họ không dám chậm trễ đáp lời nàng, trong suy nghĩ tự hỏi là thứ gì mà có thể khiến chủ nhân của bọn họ biến đổi tâm tình như vậy.
“Quay lại, trở về Trần gia.” — QUẢNG CÁO —
Lời nói của