Cổng nam thành Vĩnh Đông.
Cũng giống như các cổng khác, đều rất bình thường, không có chút đặc biệt nào.
Nhưng ngày hôm nay cánh cổng này lại chứng kiến một trong những trận đánh ác liệt nhất từ khi thành Vĩnh Đông được xây dựng.
Xung quanh cánh cổng đã xuất hiện những đống đổ nát của các căn nhà, thêm vào đó là tiếng nổ, tiếng la hét, cùng hình ảnh ma pháp bay qua bay lại.
Vị trí nào đó phía đông công nam có một đống đất đá cùng rất nhiều chướng ngại vật án ngữ ngay giữ con đường.
Bên cạnh con đường là hai căn nhà đã gần như bị phá hủy, chỉ còn lại vài bức tương đứng trở trọi ở đó.
Phía sau đống đất đá chín binh sĩ của quân đoàn một đang thận trọng ẩn nấp.
Những binh sĩ này nép sát vào địa hình xung quanh, một người trong số đó còn đang đưa đầu lên quan sát tính huống phía bên kia đống đất đá.
Phía bên kia đống đổ đá là một khung cảnh còn thảm liệt hơn, toàn bộ khu đất nằm la liệt xác của binh lính quân đoàn một.
Tất cả bọn họ đều chết rất thảm, có cái xác đã bị đốt cháy đen không còn nhận ra thân phận, có xác thậm chì còn bị chém đôi ở phần eo cực kỳ khủng khiếp.
Thi thoảng giữa đống xác của quân đoàn một ta cũng có thể thất xác của một vài người khác ăn mặc không giống nhưng chỉ có hai cái xác, số lượng không đáng kể.
Bỗng nhiên một ánh chớp lóe lên trong mắt người lính này, ngay sau đó một vụ nổi thổi bay đống đất đá phía trước người lính khiến hắn hoảng sợ rụt đầu lại.
“Đội trưởng, không sao chứ.”
Những người lính khác nghe được tiếng nổ lớn ngay bên kia đống đất đá qua tâm hỏi đội trưởng của mình.
Người đội trưởng tuy có bị choáng một chút nhưng nhanh chóng hồi phục lên tiếng trả lời.
“Không sao, kẻ địch có hai người chúng đang tiếp cận.”
Một người khác nghe người đội trưởng nói thế tò mò đưa mắt lên xem rồi hắn nhanh chóng rụt lại, ngay sau đó một hỏa cầu bay sượt qua đầu hắn hướng về phía sau nổ tung.
— QUẢNG CÁO —
Người lính nhìn hỏa cầu nổ tung gân đó không thể không cảm thán vận may của mình.
Các pháp sư cùng hiệp sĩ tập sự không có sức mạnh như những người đã đạt tiêu chuẩn, ma pháp phòng thủ của họ vẫn có thể chống lại đạn bộ binh nhưng số lương đó có giới hạn, đặc biệt nếu bị dính lựu đạn bọn họ cũng sẽ bị thương cho dù có ma pháp, đương nhiên thương thế của họ vẫn nhẹ hơn người bình thường.
“Rốt cuộc khi nào tiếp viện tới, chúng ta làm sao có thể giữ chân được hai tên kia?”
Một người lính tuyệt vọng phàn nàn, ban đầu nơi này có tới hai trung đội với bốn mươi binh sĩ nhưng chỉ trong hơn một giờ đồng hồ chiến đấu với quân địch bọn họ chỉ còn lại chín người, toàn bộ vi trí mà họ chiếm được trước đó đều đã mất.
Vốn dĩ khi mới đến cổng nam hai tiểu đoàn tiến công rất thuận lợi, binh lính canh gác quanh khu vực bị họ đánh bại mà không tốn bao nhiêu cồng sức.
Nhưng khi bọn họ đã tiến sát tới cổng thành một đội quân cực kỳ đáng sợ xuất hiện từ bên ngoài cổng thành đánh họ không kịp trở tay.
Bị đánh bất ngờ bởi lực lượng tinh nhuệ của kẻ địch cùng năng lực chỉ huy vẫn còn hạn chế khiến hai tiểu đoàn bị tổn thất nặng mới có thể rút lui.
Bị áp đảo bởi sức mạnh của ma pháp lại không được trang bị bao nhiêu vũ khí chống ma pháp hai tiểu đoàn nhanh chóng đánh mất cả thành quả họ đạt được, và bây giờ bọn họ đang bị ép vào thế phòng thủ.
Thảm cảnh của đồng đội khiến một tên lính sở hãi nhìn người đội trưởng lên tiếng.
“Đội trưởng hay là chúng ta…”
“Ngươi muốn chạy, hẳn ngươi biết đào ngũ là tội chết.
Còn chưa kể trên người ngươi vẫn còn mang dấu ấn nô lệ, ngươi có thể chạy đi đâu.”
Nhưng người đội trưởng nhanh chóng dập tắt hi vọng của tên lính.
Bọn họ là lính, cũng là nô lệ, không chỉ bọn họ hầu hết binh lính của quân đoàn một đều là nô lệ.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ khi trên chiến trường lập được công bọn họ mới có cơ hội xóa đi dấu ấn nô lệ trên người.
Vì thế bây giờ bọn họ không thể chạy, nô lệ chạy trốn hay binh lính đào ngũ cũng chỉ có một kết cục đó là chết.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Ta không muốn chết.”
Binh sĩ này đang dao động, thảm trạng của