Cách thành Vĩnh Đông khoảng hai mươi kilomer về phía tây, một đội quân với khoảng bảy nghìn người đang dần tiến gần tòa thành.
Đội quân này không ai khác chính là của Lý Duy Khánh.
Lúc này Lý Duy Khánh đang cưỡi ngựa giữa đội hình hành quân, toàn thân hắn là bộ giáp hiệp sĩ trắng toát cùng thanh kiếm giắt bên hông, cả người hắn toát ra khí tức đầy băng lãnh khiến những người xung quanh không hẹn mà rét run.
“Công tử, còn khoảng hai mươi kilomet nữa là tới thành Vĩnh Đông.”
Một tướng lính cưỡi ngựa cạnh bên báo cáo, khiến Lý Duy Khánh thu đi vẻ băng lãnh trên người.
Lý Duy Khánh đưa mắt nhìn về phía trước như đang muốn tìm hình ảnh tòa thành hắn quen thuộc, hiển nhiên hắn không thể thấy được cho dù nơi đây là một vùng đồng bằng.
“Hiệp sĩ rồng thế nào? Có tin gì từ họ không?”
Nhìn về ba chấm đen trên bầu trời, Lý Duy Khánh lên tiếng hỏi.
“Các hiệp sĩ rồng vẫn đang do thám phía trước, công tử có thể yên tâm.”
Trong các cuộc chiến ở thế giới này hiệp sĩ rồng ngoại trừ đóng vai trò mạnh mẽ trong chiến đấu còn là một lực lượng do thám hữu ích.
Với tầm nhìn bao quát từ trên cao hiệp sĩ rồng có thể dễ dàng phát hiện ra những dấu hiệu bất thường từ dưới mặt đất bảo vệ quân mình khỏi những cuộc phục kích bất ngờ.
Đặc biệt là khi có cả một đội quân ở dưới mặt đất thì việc che dấu nó khỏi tầm mắt của hiệp sĩ rồng cũng là một vấn đề rất khó.
“Hạ lệnh toàn quân di chuyển thêm năm kilomet nữa dựng trại, chúng ta cần đảm bảo khoảng cách an toàn.”
Lý Duy Khánh tuy còn trẻ nhưng cũng được xem là người kiệt xuất hắn sẽ không ngu ngốc tấn công trước.
Tin tức về cái chết của Hàn Công Minh khiến hắn rất cảnh giác, lựa chọn tốt nhất bây giờ là chờ tiếp viện của Phương gia đến rồi tính tiếp.
Lúc này một chấm đen trên bầu trời lớn dần lên trong tầm mắt Lý Duy Khánh, rất nhanh một sinh vật khổng lồ đã xuất hiện trên đầu hắn.
Một cơ thể khổng lồ với sắc đen toàn thân hạ cánh bên cạnh đội quân, lúc nó hạ cánh xuống còn tạo ra một luồng gió lớn thổi ra xung quanh.
— QUẢNG CÁO —
Sinh vật này chính là cỗ máy chiến tranh mà Long lo sợ nhất rồng.
Rồng là một loài sinh vật cực kỳ cổ xưa, không ai biết chúng tồn tại bao nhiêu lâu, ta chỉ biết kể từ khi lịch sử các loài được chép lại thì rồng đã tồn tại sẵn ở đó.
Trong thời đại đó rồng chính là loài thống trị thế giới, chúng là sinh vật đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, ngay cả con người hay các tộc khác như tinh linh hay thú nhân cũng chỉ có thể làm thức ăn cho chúng.
Chỉ đến mãi về sau khi các tộc dần khai phá được sức mạnh của mình vị trí này mới dần thay đổi.
Loài rồng dần bị săn bắt và thuần hóa, cuối cùng trở thành vật cưỡi của phục vụ trong quân đội hiện nay.
Con rồng này tương tự như rồng phương tây ở Trái Đất.
Nó chỉ có hai chân để nâng đỡ cơ thể khổng lồ dài hơn hai mươi mét kia, đôi cánh của nó giống như cánh dơi với một cặp trảo ở giữa cánh giúp rồng có thể giữ thăng bằng khi hạ người xuống.
Trên gáy con rồng lúc này đang ngồi một người , người này toàn thân đều mặc giáp bên hông mang một thanh kiếm giống như một hiệp sĩ thực thụ, hắn nhìn về phía Lý Duy Khánh gần đó nói lớn.
“Công tử, quân của lục hoàng tử đang dàn trận phía trước khoảng mười kilomet.”
Lý Duy Khánh nghe người này báo cáo thì lập tức ra lệnh đoàn quân dừng lại, hắn điều ngựa tới cạnh con rồng.
Lúc này ta có thể thấy phần nào sự đánh sợ của rồng khi mà cả người và ngựa của Lý Duy Khánh chỉ lớn hơn chân con rồng một chút.
“Ngươi xác định?”
“Đúng vậy công tử.”
Lý Duy Khánh tới gần lên tiếng xác nhận lại.
“Tình hình thành Vĩnh Đông thế nào.”
“Vì không dám tới quá gần nên thần chỉ quan sát được từ xa nhưng có lẽ thành Vĩnh Đông không gặp bao nhiêu tổn hại, trừ những thứ đã báo cáo.”
Hiệp sĩ thành thật báo cáo, bọn họ được biết về vũ khí của lục hoàng tử có thể giết cả pháp sư nên Lý Duy Khánh đã căn dặn không được phép tới gần kẻ địch nếu không có lệnh.
Các hiệp sĩ rồng quả thật rất cảnh giác, ngay khi thấy bóng dáng quân đoàn 1 họ chỉ lượn xung quanh một vòng quan sát một chút rồi quay lại, thậm chí họ còn chưa bay vào bán kính năm kilomet xung quanh quân đoàn một.
“Tốt lắm! Tiếp tục quan sát, nếu có dị động báo ngay.” — QUẢNG CÁO —
Lý Duy Khánh hài lòng với sự cận thận của hiệp sĩ này, hắn lên tiếng khen ngời rồi cưỡi ngựa quay về đạo quân.
Người hiệp sĩ lên tiếng tạ ơn rồi điều khiển rồng bay đi, lúc con rồng dang cánh ra ta mới thấy được đánh sự hùng vĩ của nó, đôi cánh hơn ba mươi mét được con rồng dương ra toàn bộ che đi ánh sáng của cả một khu vực rộng lớn.
Một luồng gió mạnh từ cái đập cánh của nó thổi bay những đất đá xung quanh, cơ thể hùng vĩ của nó dần rời khỏi mặt đất bay lên hướng về phía chân trời.
Không ít binh sĩ ở đây nhìn