Long vẫn ngồi trong phòng làm việc của mình, Hoa Nguyệt Ánh cũng có mặt nhưng nàng vẫn chỉ chậm rãi thưởng thức ly rượu trên tay.
Long không nói gì hắn cầm trên tay mấy tờ giấy chăm chú xem, Linh Uyên lúc này đã xuất hiện bên cạnh chờ đợi.
“Ngươi viết bài hát này.”
Long đặt đống giấy trên tay xuống hỏi.
“Bẩm…bẩm điện hạ đúng vậy.”
Một giọng nói hơi run rẩy, có lẽ mang theo một chút sợ hãi vang lên.
Thì ra trong phòng lúc này không chỉ có ba người, mà còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này tầm bốn mươi tuổi, mặc trên người bộ đồ khá cao cấp, xem ra ông ta là người khá có tiền.
“Ngài không vừa lòng sao? Vị này là nhạc sĩ số một phương bắc, những bạn nhạc ông ấy viết rất được ưa chuộng trong giới quý tộc.”
Hoa Nguyệt Ánh khó hiểu hỏi.
Mấy ngày trước Long yêu cầu nàng tìm cho hắn một nhạc sĩ, hắn muốn viết một bài hát cổ vũ tinh thần của người dân.
Nàng cũng làm đúng theo yêu cầu của hắn, tìm nhạc sĩ tốt nhất.
Hoa Nguyệt Ánh đã xem qua bài hát được viết, quả thật không thể chê vào đâu được vì thế mới trình lên cho Long vậy mà vị hoàng tử này lại không vừa lòng.
Rốt cuộc hắn muốn bài hát như thế nào.
“Lời nhạc quá hàn lâm, cũng quá hoa mỹ, nội dung ca ngợi quá nhiều quý tộc, nếu dành cho quý tộc nghe thì đúng là rất tốt.
Nhưng bài hát này viết cho thường dân, thậm chí là cả nô lệ nghe.”
Câu trả lời của Long khiến Hoa Nguyệt Ánh phải suy ngẫm.
Nàng rất nhanh đã ngộ ra được ý của Long.
Điều hắn cần là một bài hát cổ vũ tinh thần của người dân, phải là bài hát mà những người dân và nô lệ bình thường có thể hiểu được, những câu từ bên trong phải thật gần gũi dễ hiểu với người dân bình thường.
— QUẢNG CÁO —
Trong khi đó bài hát được viết lại có ngôn ngữ hoa mỹ, chỉ dành cho quý tộc, nó quả thật không phù hợp để tuyên truyền rộng rãi.
“Điện hạ nói phải, là tiểu nữ sơ suất.”
Hoa Nguyệt Ánh gật đầu thừa nhận, nàng quay sang vị nhạc sĩ đứng ở đó hỏi.
“Ngươi có thể viết một bản nhạc bình dân hơn được không.”
“Cái này…!”
Vị nhạc sĩ khó xử, không biết phải trả lời thế nào.
“Không cần nữa, lui ra đi.”
Nhưng Long lại không để hắn nói trực tiếp đuổi người.
“Ngài không hài lòng gì sao? Người này là nhạc sĩ tốt nhất phương bắc.”
Sau khi nhạc sĩ rời đi Hoa Nguyệt Ánh mới khó hiểu hỏi, tuy bài hát khiến nàng không vừa long nhưng Hoa Nguyệt Ánh vẫn cho rằng với năng lực của người nhạc sĩ này hẳn có thể viết ra một bản nhạc phù hợp với yêu cầu.
“Một kẻ sống trong xã hội thượng lưu như hắn không thể cảm nhận được cuộc sống của thường dân, và cũng không hiểu được suy nghĩ của họ.
Tốt nhất nên tìm một nhạc sĩ bình dân cho công việc này.”
“Ngài nói cũng có lý, ta sẽ tìm người theo yêu cầu của ngài.”
Hoa Nguyệt Ánh không phản bác, lời của Long quả thật rất có lý.
“Người kể chuyện thế nào?”
“Tất cả người kể chuyện trong thành đều đã được yêu cầu kể những câu chuyện ngài giao, người của tiểu nữ sẽ dám sát họ.”
“Làm tốt lắm.”
Long khen ngợi.
Hoa Nguyệt Ánh quả thật như cứu tinh của hắn, nếu giao những việc này cho người khác khả năng cao sẽ cần không ít thời gian để hoàn thành cho dù Văn Trung cũng không ngoại lệ, tất cả người bên cạnh hắn đều xa lạ với phương bắc.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ có Hoa Nguyệt Ánh, người đã lăn lộn ở phương bắc nhiều năm trở thành người thích hợp nhất giúp hắn xử lý những vấn đề của nơi này.
Nàng không phải cứu tinh thì là gì.
“Thực ra tiểu nữ vẫn không biết điện hạ làm những việc này có mục đích gì?”
Tuy là người rất thông minh nhưng Hoa Nguyệt Ánh vẫn không hiểu những việc Long đang làm.
“Ngươi hẳn biết về lịch sử hình thành của thánh quốc?”
Long không trả lời trực tiếp mà hỏi lại.
“Tiểu nữ biết.”
Hoa Nguyệt Ánh trả lời rất ngắn gọn.
Giáo hội Chân Lý thế lực tối cao của thánh quốc hiện nay đã tồn tại từ thời tam đại đế quốc, lúc đó giáo hội vẫn chỉ là một tôn giáo tầm trung của Vĩnh Hằng Thiên quốc.
Sau này khi Vĩnh Hằng Thiên quốc sụp đổ giáo hội chính là một trong những bên đứng ra cầu cứu thần linh, vì thế uy tín của họ đã lên rất cào, tận dụng cơ hội đó họ đã thành lập nên thánh quốc như hiện nay.
“Vậy ngươi có biết tại sao giáo hội có thể tồn tại lâu như vậy, và càng ngày quyền lực của họ lại càng lớn hay không?”
“Tôn giáo.”
Hoa Nguyệt Ánh không do