Vương Trung Hiên năm nay hơn bốn mươi, hắn hiện tại là thương nhân buôn nộ lệ lớn nhất lãnh địa Lý gia, cũng là thương nhân nô lệ hàng đầu của phương bắc.
Trước kia Vương Trung Hiên được bảo hộ bởi hầu tước cách vài tháng phải giao nộp cho hầu tước đại nhân một phần lợi nhuận của mình.
Nếu hắn không làm vậy đừng nói là lãnh địa hầu tước, cả phương bắc này cũng không có chỗ cho hắn đặt chân.
Nhưng Vương Trung Hiên cảm thấy bỏ ra một phần lợi nhuận nhưng được bảo hộ cho công việc kinh doanh cũng rất đáng.
Chỉ cần hắn không đụng chạm tới các quý tộc hay an ninh của thành hắn thích bắt người nào thì bắt, hắn thích bán ai thì bán cho dù đám dân đen kia có báo quan cũng chỉ có bị đánh một trận rồi trở về.
Vốn dĩ mọi thứ đều đang rất tốt đẹp, việc kinh doanh của hắn trở nên rất ổn định thì đột nhiên Lý công tước bị bắt, lãnh địa rơi vào tay người khác.
Mọi mối quan hệ, mọi đặc quyền bảo hộ hắn có được đều biến mất trong một đêm.
Ban đầu Vương Trung Hiên còn rất vui vẻ với loạn cục này.
Loạn mà, càng loạn càng dễ bắt nô lệ, thậm chí có một vài nô lệ đặc biệt có thân phận cao quý cũng dễ bị săn hơn.
Phải biết những nô lệ như vậy thường đưa tới lợi nhuận kếch xù cho đám buôn nô lệ như hắn.
Đáng tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang thuộc hạ của hắn trong lúc săn nô lệ bị lính canh gi3t chết.
Nhà giam nô lệ của hắn cũng bị triệt phá, đám nô lệ hắn mất công mất sức mới có được hoàn toàn mất hết, đến lúc này Vương Trung Hiên không nhận ra vị chủ nhân mới của tòa thành này đang nhắm vào mình thì hắn cũng không phải Vương Trung Hiên.
Vì thế hôm nay Vương Trung Hiên có mặt ở đây, phủ hầu tước.
Hắn xuống xe ngựa ngước nhìn tòa dinh thự vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Quen thuộc bởi vì hắn từng tới đây rất nhiều lần, quản gia ở đây thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với hắn.
Xa lạ bởi vì chủ nhân ở đây đã không còn là người hắn biết, thậm chí toàn bộ người hầu đều là gương mặt lạ.
“Được rồi không cần phải hồi hộp điện hạ là người rất dễ gần.”
Bên cạnh Vương Trung Hiên một nam nhân trung niên lên tiếng cổ vũ tinh thần cho hắn.
Người này gọi Phong Liêm Nhu người của thương đoàn Hoa Quế, mấy ngày trước hắn được Hoa Nguyệt Ánh giới thiệu cho Long trở thành người quản lý thương khố của lãnh địa.
Phong Liêm Nhu vốn dĩ là quản lý của Hoa Quế, quan hệ nhân mạch của hắn rất nhiều, Vương Trung Hiên cũng là một phần trong đó.
Hắn nghe tin Phong Liêm Nhu trở thành người quản lý thương khố mới liền vội vã chạy tới muốn nhờ hắn dẫn tiến cho Long.
Phong Liêm Nhu nghe vậy ban đầu có chút do dự, nhưng không hiểu tại sao sau đó ông tạ lại đồng ý, vì thế Vương Trung Hiên hôm nay mới có mặt ở đây.
Hai người được lính canh dẫn vào trong, khi vào đại sảnh Phong Liêm Nhu lại rời đi để lại Vương Trung Hiên cho Linh Uyên tiếp đãi.
Tiểu hầu gái dẫn Vương Trung Hiên tới trước thư phòng của Long.
Càng tới gần thư phòng tim của hắn càng đập mạnh, mồ hôi chảy xuống trên trán hắn.
Cho tới khi bước vào thư phòng hắn mới hoảng hồn lại.
Vương Trung Hiên thấy một thanh niên đứng chắp tay trước cửa sổ sát đất quay lưng lại với hắn, nhưng không hiểu sao Vương Trung Hiên lại có cảm giác áp bách phát ra từ trên người thanh niên.
Vương Trung Hiên vội vàng quỳ một chân xuống hành lễ.
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu nhân Vương Trung Hiên tham kiến hoàng tử điện hạ.”
Long lúc này quay người lại, nở một nụ cười tỏa nắng.
Nhưng không hiểu sao Vương Trung Hiên lại cảm giác phía sau nụ cười này là một ác ma.
Long đi tới dừng trước mặt Vương Trung Hiên.
Vương Trung Hiên cúi thấp đầu chỉ có thể thấy ống quần sang quý.
“Ngươi sợ ta.”
Long đột nhiên hỏi.
Câu hỏi khiến tim Vương Trung Hiên như nghẹn lại, nhưng rất nhanh ông ta đã vội vã đáp.
“Kính sợ! Đây là điều một tiện dân như thần có thể làm trước hoàng tử điện hạ.”
Vương Trung Hiên đương nhiên sợ, thậm chí rất nhiều người dân trong thành đều sợ hãi vị hoàng tử này.
Tự tay xẻ thịt lóc da hầu tước đại nhân nói không sợ mới lạ.
Thậm chí trong thành còn có một số lời đồn vị hoàng tử điện hạ này là một tên đao phủ giết người không ghê tay.
“Được rồi không cần vỗ mông ngựa! Ta cho phép ngươi ngồi.”
Long cũng lười quan tâm tới Vương Trung Hiên đang nghĩ gì, hắn trở lại vị trí của mình lệnh cho Vương Trung Hiên ngồi lên.
“Nói xem ngươi muốn gặp ta có việc gì?”
Vương Trung Hiên vừa ngồi chưa ấm chỗ đã bị Long đẩy vào chính đề, thái độ của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ nở nụ cười lấy lòng, vươn vào trong áo.
Thấy hành động đó lông mày Long dương lên, mặc dù hắn biết trước khi Vương Trung Hiên tiến vào đã bị kiểm tra qua nhưng trong long hắn vẫn nổi lên cảnh giác.
Cuối cùng Vương Trung Hiên lấy từ trong ống tay áo ra một túi tiền đẩy tới trước mặt Long.
“Điện hạ! Tiểu nhân tới đây mong điện hạ có thể chiếu cố công việc làm ăn của tiểu nhân, đây là một chút quà mọn mong điện hạ nhận cho.”
Long không khách khí trực tiếp cầm lấy