Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Kiều là một sát thủ thật thà


trước sau

Không thể không nói, thuộc tính này cũng không tính là một phẩm chất tốt đối với nghề sát thủ. Nếu cậu gian xảo bằng một nửa của y thôi thì đoán chừng đã không cần phải trốn chui trốn lủi lưu lạc tới nông nỗi này.

Nhưng cậu thật thà tới mấy cũng không muốn nói cho Hợp Thời Tuyển những chuyện đó, không muốn kể sinh hoạt trong quá khứ cho bất kỳ người nào không thuộc về thế giới đó, thậm chí cậu cũng chưa từng cảm thấy sẽ xuất hiện một người như vậy.

Nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên dao động.

Nơi này sắp sửa xảy ra một trận hỗn loạn, cậu đã từng là người xong việc liền đi, hiện tại làm người đứng xem, thậm chí còn phải để lại mấy người này ở đây để giải quyết hậu quả.

Nếu người này biết, biết mình đã từng tạo nên vô số án mạng không thể tra ra như vậy, thì sẽ thế nào?

Cậu không phải một người bình thường sinh hoạt đảo loạn ngày đêm. Ít nhất không chỉ là vậy.

Nhưng Hợp Thời Tuyển không biết.

Hợp Thời Tuyển nhạy bén nhận thấy Kiều khác thường. Hắn hơi nheo mắt, mặt không đổi sắc đặt chén rượu xuống bậc thang cẩm thạch, ở trong làn nước nóng lại gần Kiều. Khoảng cách không hề ái muội, không xa không gần, nhưng có thể khiến người nọ an tâm, rằng hắn ở ngay đây.

“Làm sao vậy?”

Kiều thu lại ánh mắt, nhìn về phía lầu cao cách vách. Tầng tầng lớp lớp đèn vàng tự như xếp thành tòa tháp ngàn tầng, có thể vây khốn người ta.

Người nọ thật lâu không nói gì, Hợp Thời Tuyển trong lòng không hiểu sao bức bối, rốt cuộc làm sao vậy? Từ lúc Hứa Quân xuất hiện hắn đã thấy sai sai. Có thể cậu ghen tuông nên tự mình khó chịu, nhưng trong lòng hắn biết đó chắc chắn không phải sự thật. Với hiểu biết của hắn về Kiều, bảo bối không có khả năng vì loại chuyện đó mà biểu hiện khác lạ tới tận giờ.

Nhất định có chuyện rồi.

“Bảo bối? Rốt cuộc làm sao vậy?”

Hợp Thời Tuyển sắp khống chế không được sắc tâm của mình rồi. Mỹ nhân hắn ngày đêm tâm tâm niệm niệm đang ở ngay trước mắt, hắn còn phải rụt rè duy trì khoảng cách an toàn để tránh cho sắc tâm của mình không lộ ra quá rõ ràng, thật sự là một phen khảo nghiệm.

“Hợp Thời Tuyển.” Kiều gọi hắn, nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Kiều gọi tên của hắn. Hắn thỏa mãn nghĩ, nên là như vậy, ba chữ này từ trong miệng cậu phát ra, nên là như vậy. Thanh thanh đạm đạm. Lần đầu tiên tựa như vô số lần về sau. (mới gọi cái tên thôi mà đã phê vậy rồi hả má =.= tiết tháo kìa, mau nhặt nhặt nhặt)

“Ta không phải giống như ngươi nghĩ. Thực sự không giống.” Kiều nhìu mày, muốn nói không giống chỗ nào, lại không biết nên trình bày ra sao.

Hợp Thời Tuyển tới gần cậu thêm một chút, khoảng cách không ái muội biến thành ái muội. Hắn vừa lòng, tới săn sóc giải vây cho bảo bối mồm miệng không lanh này.

“Bảo bối, ngươi đừng nói gì vội, để ta hỏi ngươi mấy câu được không?” Kiều quả thực cầu còn không được, nghĩ nghĩ lại thấy ảo não, từ khi nào cậu cũng phải chơi trò câu giờ để giải quyết vấn đề?

Hợp Thời Tuyển cười tủm tỉm, hỏi hắn, “Thích ăn đồ ta làm sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kiều không biết hỏi cái này để làm gì, nhưng cậu là một sát thủ thật thà, cho nên cậu thật thà gật đầu.

Hợp Thời Tuyển ở bên tai cậu cười, “So với bữa tối hôm nay còn thích hơn sao?”

Kiều không trả lời, đây là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Chỉ xét về khẩu vị thì cái sau thích hơn một chút, nhưng mà cái trước vì một chút nguyên nhân không rõ nên cũng thích hơn, cậu thật đúng là không biết phải chọn thế nào.

Hợp Thời Tuyển thấy Kiều thật nghiêm túc tự hỏi, hắn lại không muốn tự tìm mất mặt. So với đầu bếp khách sạn năm sao, hắn vẫn có thể tự mình hiểu lấy, vì thế lại cực kỳ cơ trí nói ngay sang chuyện khác, tự tranh thủ cho mình cái bậc thang, “Bỏ qua câu này. Câu tiếp theo, ngươi thích căn phòng hai mặt kính hiện tại đang ở sao?”

Kiều gật đầu. Cậu còn định mua lại.

“Thật tốt, còn có một vấn đề rất quan trọng,” Hợp Thời Tuyển không kháng cự nổi dụ hoặc ngay trước mắt, không biết xấu hổ hôn xuống vành tai Kiều. Bờ môi lành lạnh đụng tới vành tai lành lạnh, hai người đều hốt hoảng. (như 2 con cún í nhờ =)))

Kiều quay mặt đi trừng hắn, có thể nói chuyện đàng hoàng hay không. (Đàng hoàng hông ai thèm iu =)))

“Ngại quá,” Hợp Thời Tuyển khụ một tiếng, thẳng lưng trịnh trọng nói, “Quan trọng nhất là, Kiều, ngươi nghĩ một chút, nếu người ở cách vách không phải là ta, ngươi vẫn sẽ thích ở phòng này như vậy sao?”

Hợp Thời Tuyển gắt gao nhìn Kiều, không bỏ lỡ bất luận biểu cảm gì trên mặt cậu. Hắn thậm chí chỉ cần một cái ám chỉ, chỉ cần một cái ám chỉ nói cho hắn biết mình không uổng phí công sức, thì hắn có thể chống lại được hết thảy mọi loại áp lực.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kiều thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Không có Hợp Thời Tuyển, thay đổi lớn nhất chính là không có gì ăn. Đương nhiên cậu sẽ không đói chết, nhưng cái giả thiết này rốt cuộc không sung sướng gì.

Cậu có lẽ vẫn sẽ thích căn phòng hai mặt kính này như cũ, dù sao cậu cũng chưa bao giờ tìm được phòng nào vừa ý như vậy. Nhưng có thể khẳng định là cậu sẽ không thích tới mức như hiện tại, thậm chí tưởng tượng đến cảnh không còn người tới gõ cửa, cậu cũng cảm thấy trong lòng hoảng một trận.

Sức mạnh của thói quen quả nhiên là vĩ đại. (đấy mọi người xem EQ của nó đi, xài hông nổi, má tui vất vả quá rùi…………)

“Khỏi cần nói nữa.” Hợp Thời Tuyển không chờ cậu mở miệng đã mừng rỡ như điên ôm lấy người, cái gì mà từ từ tiến tới đều vứt hết, hắn nhịn không được.

Kiều theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng ý niệm này chỉ là chợt lóe đã bị cậu áp xuống, cậu thật sự không phản cảm hắn, vì sao không được cho hắn tới gần, chưa từng có người đối với cậu như vậy, thì ra cậu cũng thích.

“Bảo bối, ta mặc kệ ngươi làm sao mà không giống như ta nghĩ. Ngươi căn bản cũng đâu biết ta nghĩ thế nào. Quá khứ của ngươi ta không can dự, ngươi về sau, nhất định có ta.” Hợp Thời Tuyển đè nén vui sướng trong lòng, chỉ cần một cái nhíu mày này hắn liền biết, Kiều để ý hắn nhiều hơn hắn tưởng tượng. Cậu không giỏi biểu đạt cảm tình, không sao hết, hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Hắn gắt gao ôm cậu, trong lòng không hiểu sao lên men, “Bảo bối, trừ y ra, ngươi trước đây
vẫn luôn một mình sao?”

Kiều ừ một tiếng, đại khái vẫn có vài người khác. Ký ức trước chín tuổi vẫn còn đây, nhưng cậu trời sinh tính tình đạm mạc, hơn nữa cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, không đáng giá nhớ kỹ. Về sau, đại khái coi như chỉ có mình y.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không sao hết, từ nay luôn có ta.” Hợp Thời Tuyển nói.

Kiều ngơ ngẩn, ý nghĩa bao hàm trong những lời này thật khó lý giải được.

Hợp Thời Tuyển thấy người trong lòng hơi đờ ra, chẳng lẽ chính mình quá lộ liễu dọa sợ người ta rồi?

“Không quen sao?” Hợp Thời Tuyển hơi xê dịch chừa ra một chút khoảng cách, thấy cậu tỏ vẻ khó hiểu, liền trấn an, “Ngươi sẽ quen thôi.” (em ơi đừng tin nó lừa đấy~~~)

Hắn hôn cậu, từ khóe mắt đến chóp mũi, quan sát phản ứng của cậu, sau đó thật cẩn thận ngậm lấy bờ môi, vươn đầu lưỡi thăm dò trong miệng cậu, dạy cậu hôn sâu, hết sức triền miên.

Từ bị động đến chủ động, cảm nhận được tư vị và kỹ xảo trong đó, Kiều rất nhanh đổi khách thành chủ, chủ động cùng hắn dây dưa, mặc kệ hắn là trường phái yêu nam hay yêu nữ, cậu thích cảm giác ngay lúc này.

Thật lâu sau, Hợp Thời Tuyển mới buông ra, cười cười nhìn đôi môi đỏ bừng ướt át của đối phương. Một nụ hôn trong lúc tỉnh táo, vậy mà không bị đẩy ra, thậm chí còn được đáp lại, khiến hắn cảm thấy tựa như một bước lên mây.

“Aiz, ta thật cao hứng.” Hắn lần nữa ôm lấy người kia, gắt gao, hận không thể ghim cậu vào trong máu thịt.

Kiều không muốn nói, cứ như vậy đi, nếu hiện tại tốt đẹp như thế, vì sao phải phá hỏng.

Hợp Thời Tuyển thành công đắc thủ, nhớ tới rượu gạo còn để một bên, vừa định uống một ly đã bị người giữ chặt.

Cửa phòng bị gõ ầm ầm.

Hợp Thời Tuyển nhìn người nọ đang túm chặt lấy hắn, vỗ vỗ tay cậu, ý bảo buông ra để mình đi mở cửa.

Nhưng người gõ cửa hiển nhiên không kiên nhẫn, cửa ầm một cái đã bị đẩy ra.

“Tiên sinh, xin đừng như vậy, đây là phòng khách VIP.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nhân viên ngăn lại người mặc tây trang đen kia, lại bị hắn thô bạo đẩy ngã.

“Làm sao vậy?” Hợp Thời Tuyển trên người vẫn ướt dầm dề, mới từ trong suối đi lên. Người ngoài xông vào quá nhanh, hắn chưa kịp thay quần áo.

Tây trang đen làm lơ hắn, gấp gáp lục soát căn phòng, Hợp Thời Tuyển tính tình nhẫn nại mặc kệ hắn kiểm tra, mãi đến khi người này muốn tới suối nước nóng trì hắn mới ngăn lại, “Bên này không thích hợp, vị kia nhà ta hiện tại không tiện gặp khách.”

Tây trang đen hừ lạnh một tiếng, đến cửa sổ sát đất kia nhìn vào trong suối, “Người đâu?”

Hợp Thời Tuyển quay đầu nhìn lại, trống rỗng, trong nước làm gì còn bóng dáng Kiều.

Tây trang đen bước lên vài bước kiểm tra, sàn nhà cẩm thạch ướt khắp nơi, suối nước nóng bốc hơi mù mịt, trong viện chỉ có vậy, chung quanh không có một ngọn cỏ, đâu còn bóng dáng ai.

Hợp Thời Tuyển còn khiếp sợ hơn cả tây trang đen, người đâu? (vợ đâu???)

Hiện trường thực náo loạn, chủ yếu là do đám tây trang đen quá ầm ĩ.

Lúc Dương Viên bị Hợp Thời Tuyển kéo ra, nhìn thấy bên cạnh còn có Hứa Quân quần áo lộn xộn đang nằm, lập tức tỉnh rượu bảy tám phần, kiểm tra xong trinh tiết chính mình mới thở phào nhẹ nhõm, má ơi, may còn chưa rượu say loạn tính.

Chủ yếu là muốn loạn tính cũng không được. =))))

“Mau lên, đã xảy ra chuyện.” Hợp Thời Tuyển thấp giọng nói.

Khu resort bị đám tây trang đen khống chế, Dương Viên lần đầu tiên biết đến cái gì gọi là phép vua thua lệ làng. Luật pháp hay nhân quyền trong mắt đám người thật sự tính cái rắm.

“Báo cảnh sát chưa?”

Hợp Thời Tuyển lắc đầu, không phải không định gọi.

Nơi này trang bị máy phá sóng, không biết bị ai khởi động, mọi phương tiện liên lạc đều đã tê liệt. Đương nhiên, còn có một phỏng đoán càng đáng sợ hơn là, dù không phá sóng, xét đến hành vi của đám nguồi này, e là cảnh sát cũng không nhất định có thể quản đến.

Hợp Thời Tuyển lo lắng. Bọn họ cùng lắm là bị giam lỏng một đêm, nhưng Kiều đâu? Cậu đã đi đâu? Vì sao bỗng nhiên biến mất? Chẳng lẽ cậu có liên quan tới sự việc đêm nay?

Không thể nào. Hợp Thời Tuyển tự mình phủ định khả năng này. Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, Kiều không thể có cơ hội nào nhúng tay vào chuyện này.

Tây trang đen đem hắn và Dương Viên tới tầng cao nhất.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Người đàn ông vai trần thân thể gầy gò nhưng nhưng cơ bắp rắn rỏi, vai trái quấn băng vải thật dày, còn có thể nhìn thấy vết máu rỉ ra, có lẽ vừa mới băng bó xong.

Hắn nhìn chằm chằm bọn họ, một lúc lâu sau, hắn cười, “Hợp công tử? Dương lão bản?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện