Chương 100: Chạy trốn
Nhiệt khí trong phòng tắm đã tản đi, trên gạch sứ vàng nhạt tràn đầy giọt nước ướt lạnh, gương trên bồn rửa tay lau lên một tầng hơi nước mông
Thanh hoa sứ của góc tường vỡ vụn một chỗ, tơi bời tán loạn trên mặt đất, trên vết nứt của mảnh vỡ lập loè dấu vết của máu tươi
Bốn phía yên tĩnh đến giống như là thung lũng sâu thẳm, đèn của phòng tắm trắng bệch yếu ớt, rèm không thấm nước che lấy cảnh xuân trong bồn tắm, trong không khí tản ra mùi máu tanh như có như không
Tịch Thất hơi thay đổi sắc mặt, cất bước tiến lên, một cái kéo ra rèm không thắm nước màu xanh thẳm. Trong bồn tắm thả ra một bồn nước tràn đầy, lạnh lẽo thấu xương, ngất nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt như là cánh hoa hồng
Máu, máu đỏ tươi bị một bồn nước lớn pha loãng hòa tan, hiện ra một loại sắc thái quỷ dị kiều diễm đẹp đẽ. Lạc Vũ lẳng lặng nhắm chặt hai mắt, giống như là đã ngủ đi, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt tối tăm như người chết, ngay cả hô hấp đều như có như không....
Bọt nước màu hồng nhạt ở trên da thịt bạch ngọc trợt tới trợt lui, giống như là tiểu công chúa đã chết đi nằm ở bên trong bụi hoa hồng, sắp dùng ngọn lửa đốt cháy đưa nàng, làm cho nàng yên giấc ngàn thu
Tịch Thất hô hấp cứng lại, lòng như đao cắt, vội vàng đem Lạc Vũ từ trong bồn tắm ôm lên, trên cổ tay bóng loáng nhẵn nhụi như là bạch ngọc có thêm một đạo vết cắt vừa sâu vừa dài, máu đỏ tươi đang từ nơi đó chảy ra
Trong đầu một mảnh trống không, tâm tư hỗn loạn, lý trí bình tĩnh của ngày xưa không còn sót lại chút gì, Tịch Thất cảm giác mình nhất định là điên rồi, ngay cả cánh tay đều đang mất đi sự khống chế run rẩy điên cuồng, trong lòng ngoại trừ khủng hoảng, vẫn là khủng hoảng
Tịch Thất đem Lạc Vũ ôm lên giường, kéo ra tủ đầu giường, lấy ra cồn và băng gạc, khi đang chuẩn bị băng bó lên vết cắt trên cổ tay mới phát hiện, vết thương đã không có tiếp tục chảy máu. Ngón tay của Tịch Thất cuối cùng không hề run rẩy lợi hại như vậy, tạ trời tạ đất, may mà vết thương không sâu, nếu không khi cô ấy trở lại, lưu lại cho cô ấy chỉ có thi thể lạnh như băng của người yêu
Lạc Vũ chậm rãi tỉnh dậy, đầu có chút choáng váng, mở mắt ra liền thấy được cặp con ngươi đen sâu uể oải nôn nóng kia của Tịch Thất, lo lắng không ngớt
"Ngươi trở về?" Lạc Vũ vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng cảu chính mình khàn khàn đau đớn, thân thể cũng lạnh đến mức luôn phát run. Xảy ra chuyện gì? Nàng không phải đang ở trong nước nóng hổi tắm rửa sao?
Vừa dứt lời, một cái bạt tai không nặng đánh ở trên má phải của nàng, không tính quá đau, đem Lạc Vũ đánh cho hồ đồ, sững sờ ngốc nhìn Tịch Thất, trên mặt Tịch Thất bao phủ một tầng lửa giận sắp sôi trào, cho dù cáu kỉnh, vẫn cứ đang đang liều mạng ẩn nhẫn, kiềm nén. Trong con ngươi thâm thúy kia thậm chí giấu diếm một luồng bi thương khó mà diễn tả bằng lời
Thịnh nộ gắt gao đè nén xuống cuối cùng bạo phát, chủ nhân của thanh âm trầm thấp phẫn nộ kia phát tiết sự phẫn nộ bất mãn, "Chết có thể trốn tránh tất cả sao? Tại sao phải tự sát!"
Lạc Vũ không hé răng, chỉ là mờ mịt trống rỗng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tịch Thất
"Ắt xì! Lạnh quá a...." Lạc Vũ run run một trận, toàn thân phát run, hắt xì liên tục. Chẳng lẽ là bị cảm? Cổ họng càng ngày càng đau, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Lạc Vũ đem mình cuộn thành một đoàn, như là con mèo nhỏ đáng thương run lẩy bẩy
Tịch Thất mềm lòng, giang hai cánh tay, đem con mèo nhỏ lạnh đến mức ôm thành một cục ôm vào trong lòng, âm thanh cũng biến thành ôn nhu như nước, "Làm gì nghĩ không thông như vậy? còn chơi trò cắt cổ tay tự sát không thành với tôi ?"
Nàng không có ý đồ tự sát, nàng chỉ là ngơ ngơ ngác ngác, mất tập trung, đối với tất cả xung quanh hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả đụng trúng lọ hoa vết cắt làm thương cổ tay đều hoàn toàn không biết. Nàng giống như cái xác không hồn nằm vào bồn tắm, ở dưới nước ấm ào ào, bất tri bất giác ngủ thiếp đi
Nàng biết Tịch Thất hiểu lầm, nhưng cũng chẳng muốn giải thích, nàng rất mệt, thân thể rất mệt, tim cũng rất mệt. Năm ngày, vẫn không có tin tức của nữ vương, mất đi hết cả niềm tin, ông trời của nàng đều sắp muốn đổ nát rồi. Sợ sệt hoảng sợ giống như nước biển không bờ bến, cuồn cuộn không ngừng kéo tới hướng nàng, làm cho nàng quân lính tan rã, tuyệt vọng mở to cái miệng to lớn gần như sắp đem nàng xé nát
Nàng vẫn lừa gạt chính mình, nữ vương phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không có việc, ngày mai sẽ bình an trở về, nhưng mà ngày mai lại luôn không có đến được, như là mãi mãi cũng sẽ không có ngày mai
Mẹ, người đến cùng ở nơi nào? người có biết con gấp cỡ nào hay không, sợ hãi cỡ nào, người có biết con rất nhớ người hay không, con tìm người khắp thế giới, tìm người đều sắp muốn tìm điên rồi! Biển lớn như vậy, con rốt cuộc phải đi nơi nào mới có thể tìm được người đây?
Nước mắt mở ra giống như vòi nước, cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt mà ra, luôn ngụy trang kiên cường cuối cùng tan vỡ, sợi dây cung căng thẳng kia cuối cùng không chịu nổi gánh nặng đứt đoạn mất, hoảng sợ chất đống ở cuống họng, bá đạo không để người hô hấp thở dốc
"Đối với ta mà nói, bà ấy là trời, là đất, là thế giới của ta, là tín ngưỡng của ta! Bây giờ bà ấy mất rồi, trời đất của ta đều sụp đổ rồi, toàn bộ thế giới của ta hủy rồi, ta hoàn toàn không biết ta sống là vì cái gì? Ta sống còn có ý nghĩa gì có thể nói!" Nói xong lời cuối cùng lại lệ không thành tiếng, nghẹn ngào không ngừng, cơ hồ muốn khóc ngất ở trong lòng Tịch Thất. Mất đi nữ vương đối với nàng mà nói, không khác nào long trời lở đất, ngày tận thế
"Sẽ không, cậu còn có tôi. Tiểu Vũ, không phải sợ, mặc kệ phát sinh cái gì, cậu còn có tôi ở bên cạnh cậu. Tôi yêu cậu, thế giới của cậu tuyệt vọng nữa, tôi cũng sẽ đời đời kiếp kiếp bên cậu. Tiểu Vũ, không có nữ vương, cậu còn có tôi, cậu không thể ích kỷ tùy hứng như thế, bỏ lại một mình tôi...." Tịch Thất chống lấy cái trán của Lạc Vũ, ấn lên một nụ hôn giống như lời thề
Tôi nguyện vì cậu chống lên một mảnh trời xanh, để cậu không buồn không lo, để cậu nét mặt tươi cười như hoa. Cậu biết không, tôi là yêu cậu cỡ nào cỡ nào, thậm chí sẽ một mình ngây ngốc ảo tưởng ngày mai của chúng ta, chúng ta nắm tay, tản bộ ở trên bờ cát, đón gió biển, tựa sát vào nhau, nhìn ánh tà dương, đầy trời mây đỏ, trọn đời, trọn kiếp....Lạc Vũ vẫn cứ chìm đắm ở bên trong thế giới của mình, bi thương, nặng nề, tràn đầy bên trong thế giới toàn là nữ vương. "Bà ấy lần này là thật sự không cần ta nữa! Bà ấy làm sao có thể một đi không trở về như thế!"
Lạc Vũ ôm chặt lấy phía sau lưng của Tịch Thất, gào khóc, đau gần chết, hàm răng hung hăng cắn lấy trên bả vai của Tịch Thất. Lông mày Tịch Thất cau lại, lại không có đẩy Lạc Vũ ra, trái lại vỗ nhè nhẹ lên đầu của Lạc Vũ, mặc cho nàng phát tiết khóc rống lung tung, "Ta còn chưa kịp khẩn cầu sự tha thứ của bà ấy, còn chưa kịp giải thích với bà ấy tất cả phát sinh. Ngươi biết không, bà ấy hiểu lầm ta muốn giết bà ấy, ta làm sao có khả năng nhẫn tâm hại bà ấy, cho dù có một ngày bà ấy muốn giết ta, ta cũng chắc chắn sẽ không ra tay phản kháng.