Chương 14: Giết người diệt khẩu
Trên eo trên vai Lạc Vũ có một vết thương, vết thương do dao chém trên vai phải đặc biệt là nghiêm trọng, cơ hồ đâm xuyên qua bờ vai của Lạc Vũ, chảy lượng máu lớn
"Ngô..." Lạc Vũ cắn nát môi, đau đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, ga giường màu trắng của phòng ngủ càng bị máu tươi nhuộm thành từng đóa hoa mai
Tịch Thất đang thay Lạc Vũ bôi thuốc, băng gạc màu trắng vừa rồi băng bó cẩn thận vết thương, liền lập tức bị máu tươi thấm ra nhuộm đỏ. Tay của Tịch Thất kề sát ở trên da thịt trơn bóng của Lạc Vũ, cảm nhận được thân thể mỏng manh này đang run lẩy bẩy, đau đớn khó nhịn
Tịch Thất để Lạc Vũ tựa ở trên vai mình, cầm khăn lông lau đi mồ hôi lạnh trên đầu Lạc Vũ. Vừa rồi vì nhịn đau, Lạc Vũ căn bản không có nhận ra chính mình dùng sức quá nhiều, bây giờ mới phát hiện môi dưới đã bị mình cắn nát da, tơ máu đang dọc theo khóe miệng từng giọt từng giọt lướt xuống
Ánh trăng ôn hòa chiếu ngược ở trên da thịt trơn bóng như ngọc của Lạc Vũ, quần áo đã toàn bộ cởi đi, ánh trăng tinh tế giống như trân châu rơi xuống, dán lên cho da thịt một tầng ánh sáng nhu hòa. Bên cạnh là một chậu nước, nước đã bị máu tươi của vết thương chảy ra nhuộm đỏ, hơi bập bềnh cùng nhau từng vòng từng vòng sóng gợn màu đỏ rực. Tóc dài đen nhánh rối tung bên vai trái, cuồn cuộn mà xuống, càng làm nổi bật ra da thịt trắng toát như mỹ ngọc. Trên môi mang theo từng giọt máu, máu tươi đỏ rực để bờ môi như hoa anh đào hương thơm mê người
Tịch Thất như là chịu phải mê hoặc đưa tay, lau đi huyết châu trên môi Lạc Vũ, đem ngón tay nhiễm phải máu tươi ngậm tại bên môi, lè lưỡi liếm một cái
Thân thể của Lạc Vũ hơi cứng đờ một cái, cười mắng một câu, "Yêu nghiệt!" Nếu như những người đàn ông kia thấy được động tác vừa rồi của Tịch Thất, sợ là phải vì cô ấy điên cuồng chứ, cái đẹp của Tịch Thất như là cây thuốc phiện, khi thì lạnh lẽo, khi thì mê hoặc, lại mang theo một tia nguy hiểm khiến người ta trầm luân sa đọa
Đến tột cùng ai mới là yêu tinh dưới ánh trăng này, câu hồn phách người?
Bầu không khí vừa đúng lúc, điện thoại lại phá phong cảnh mà vang lên. Vội vội vàng vàng gọi tới cư nhiên là Nguyệt Dạ
"Nhiệm vụ thất bại rồi. Trên xe của nữ nhân kia cài bom, không tới năm phút đồng hồ thì ở trên xa lộ cao tốc nổ tung rồi"
Lạc Vũ nghe được tin tức, tâm tình vừa rơi xuống, một loại cảm giác bị lừa gạt tự nhiên mà sinh ra. Lạc 13 bọn họ từ khi bắt đầu thì không có dự định ám sát người phụ nữ kia tại chỗ, bọn họ sớm ở trên xe lắp đặt thuốc nổ hẹn giờ, bọn họ ra trận hoàn toàn là thuật che mắt, để Tịch Thất họ lầm tưởng bọn họ chuẩn bị tự tay ám sát mục tiêu. Cho nên, cuộc tỷ thí này, Lạc Vũ từ vừa mới bắt đầu thì thua rồi, thua đến triệt triệt để để
Lạc Vũ đột nhiên ý thức được, Lạc gia bắt đầu phản kích!
Trách không được Lạc 14 không đuổi theo đối tượng ám sát, trái lại đối với Lạc Vũ hai người truy đuổi không buông, nhiệm vụ lần này ý đồ thực sự chính là bắt lấy Thất Nguyệt Thập Ngũ! Mục tiêu ám sát bên kia bọn họ trời vừa sáng thì có nắm chắt rồi, cho nên mới sẽ toàn tâm toàn ý, liều lĩnh tất cả chém giết cùng Thất Nguyệt Thập Ngũ
"Còn có tin tức xấu thứ hai"
Lạc Vũ cười khổ, để bão táp nổi lên càng mãnh liệt chút đi!
"Tiểu thiên sứ bị Lạc gia mang đi, hắn nhận ra ba người chúng ta, tuy không biết thân phận thực của chúng ta, thế nhưng ở dưới nghiêm hình tra tấn của như ma quỷ Lạc gia, nói không chừng sẽ vô tình tiết lộ gì đó"
"Lạc gia tại sao phải mang đi tiểu thiên sứ?" Lạc Vũ lời còn chưa nói hết, liền lập tức tỉnh ngộ. Lúc đó thời điểm viên đạn bay tới, Tịch Thất bảo vệ quả phụ hợp tình hợp lý, chính mình bảo vệ tiểu thiên sứ lại có vẻ hoàn toàn không hợp. Một sát thủ là không nên quan tâm tai vạ tới người vô tội, cho nên Lạc gia kết luận tiểu thiên sứ và sát thủ của Thất Nguyệt Thập Ngũ có điều liên can
"Hiện tại phải làm sao?" Lạc Vũ xoay quanh tới tới lui lui, có chút bối rối luống cuống
Thanh âm của Nguyệt Dạ có vẻ bình tĩnh rất nhiều, chỉ là so với bình thường nhiều hơn mấy phần hàn ý, "Giết hắn là biện pháp đơn giản nhất" Giết người diệt khẩu xưa nay đều là phương thức bảo đảm nhất
"Nhưng mà..." Lạc Vũ có chút do dự, nàng đối với chuyện giết người như vậy luôn luôn đều rất mẫn cảm
"Rơi vào trong tay Lạc gia, là tuyệt đối không có đường sống. Ngang dọc đều là chết, không bằng chúng ta cho hắn thoải mái" Thanh âm của Nguyệt Dạ không có một tia do dự, đây là phương thức xử lý lý trí nhất trước mắt
"Ta biết rồi, để ta suy nghĩ thêm" Lạc Vũ tắt điện thoại di động, nằm ở trên giường, không biết có phải duyên cớ mất máu quá nhiều hay không, đầu tựa hồ đau hơn rồi
Lạc Vũ đem tình báo Nguyệt Dạ mang đến nói cho Tịch Thất biết, Tịch Thất cau mày suy nghĩ một chút, mở miệng nói, "Cậu bị thương rồi, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, một mình mình đi giải quyết" Giết người đối với cô ấy mà nói chẳng qua là chuyện thường như cơm bữa, cô ấy cũng tán thành quyết định của Nguyệt Dạ, chung quy đây là cách làm không có sơ hở nào nhất
"Không được, đây là cạm bẫy, Lạc gia thì đang đợi chúng ta mắc câu. Lạc gia vốn cũng không phải là nơi nói đến là đến, nói đi là đi, bây giờ càng là gia tăng phòng vệ, cậu bây giờ liều lĩnh xông vào như vậy, căn bản chính là chịu chết!" Lạc Vũ phản đối, Lạc gia trong ngoài không biết có bao nhiêu sát thủ, cho dù thân thủ lợi hại như Tịch Thất, cũng khó toàn thân trở ra
"Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ mặc chuyện này không quản" Tịch Thất đương nhiên rõ ràng muốn giết người diệt khẩu ở trong đám sát thủ Lạc gia không khác nào đầm rồng hang hổ, xác suất thành công nhỏ bé không đáng kể
"Mình ở Lạc gia có thể tự do ra vào, việc này mình đến xử lý" Lạc Vũ mở ra tủ quần áo, vì che giấu vết thương trên người, để tránh khỏi máu tươi ngấm ra, lưu lại chỗ sơ hở, cố ý chọn một bộ quần áo đen tuyền
"Cậu vừa mới bị thương"
"Một chút vết thương nhỏ, không có gì ghê gớm" Lạc Vũ không để ý chút nào, dù sao nàng từ nhỏ xem bị thương chảy máu là chuyện thường như cơm bữa, cách mỗi hai, ba tháng đều sẽ bị Lạc Hàn mạnh mẽ giáo huấn sửa chữa một trận
"Cậu xác định cậu xuống tay được?" Lạc Vũ chán ghét giết người, điểm này Tịch Thất cũng rõ