Chương 23: Hồi ức của Nam Kỳ
Tình hình trận chiến hai bên rơi vào cục diện bế tắc, Tịch Thất đứng ở một bên, ba người kia đứng một bên khác, hai bên mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, rồi lại không dám dễ dàng động thủ
Yên tĩnh, không nói gì, trong không khí phất phới mùi thơm hoa Lan thăm thẳm, còn có mùi máu tanh gay mũi khó ngửi
Chỉ là ai cũng không ngờ rằng, Nam Kỳ lại đột nhiên ra tay
Đoản kiếm cắm vào bụng của người mình, lại tàn nhẫn mà kéo ngang, đối phương khó có thể tin trợn to hai mắt, không thể tin Nam Kỳ lại sẽ lâm trận quay đao lại chém quân mình. Máu tươi ào ào ào chảy xuống, thủ đoạn của Nam Kỳ cực kỳ tàn bạo, người bị thương không có lập tức chết đi, chỉ là nội tạng đều chảy ra, thống khổ nằm ở trên sàn nhà giãy dụa run rẩy
Nam Kỳ một cước tàn nhẫn mà đạp ở trên bàn tay của đối phương, giày cao gót đâm xuyên qua lòng bàn tay đối phương, kêu thảm thiết pha trộn máu tươi dày đặc, Nam Kỳ vẫn cứ cười đến yêu diễm loá mắt, "Vừa rồi tổn thương tỷ tỷ, chính là ngươi phải không. Tỷ tỷ cao quý như thế, làm sao ngươi dám to gan chạm tỷ tỷ một chút nào chứ?"
"Nam tỷ, chị..." Còn chưa nói hết, đoản kiếm của Nam Kỳ bay ra, đâm vào bên trong mắt phải người nói chuyện, Nam Kỳ đem đao rút ra, trên mũi đao còn mang theo một con ngươi tròn vo
Lạc Vũ chán ghét đến buồn nôn, Tịch Thất ngược lại là một mặt trấn định, ở thời khắc đối phương thất thần, lập tức ra tay với kẻ địch cách mình gần nhất, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Lạc Vũ ở một bên, Tịch Thất vậy mà không có dùng đao võ sĩ, chỉ là dựng thẳng lên cây đao đập đối phương hôn mê bất tỉnh
"Ngươi nhìn tỷ tỷ nhìn đến quá chăm chú, ta thì sẽ ghen" Nam Kỳ vẫn còn đang cười, cười đến diễm lệ yêu kiều
Lạc Vũ không khỏi run lên một cái, từ khi Tịch Thất bắt đầu xuất hiện, con mắt của nàng thì chưa bao giờ rời khỏi bóng người của cô ấy
Nữ nhân Biến thái! Lạc Vũ trong lòng thầm mắng
Bây giờ, ba tên sát thủ, một chết, một ngất, một đau đến lăn lộn trên mặt đất
"Tỷ tỷ, em đặt xong vé máy bay một người, chúng ta cùng nhau trở về đi"
"Một người?" cùng nhau trở về tại sao không phải vé máy bay hai người, Lạc Vũ nghi hoặc lên tiếng, Tịch Thất ngược lại là hiểu rõ lời nói của Nam Kỳ tỉnh táo chờ đợi đoạn sau của đối phương
"Bởi vì, ta vì là chuẩn bị một cái rương, đến khi đó đặt ở trong hành lý là được"
Lạc Vũ phóng tầm mắt nhìn, một rương đựng hành lý không lớn, cao bằng nửa người, một người trưởng thành căn bản không thể cất vào
Lạc Vũ nghĩ mãi mà không ra, Tịch Thất lại tựa hồ như đã có mấy phần sáng tỏ
"Ngươi muốn giết ta?" Nhàn nhạt, lạnh lẽo, tuyệt tình. Không có nụ cười, chỉ có hàn ý sâu tận đáy biển
"Làm sao có chứ? Tiểu Kỳ yêu tỷ tỷ sâu nặng như vậy. Tiểu Kỳ muốn vĩnh viễn cùng sống chung với tỷ tỷ, làm bạn bên cạnh của tỷ tỷ" Nam Kỳ say mê, si mê, nháy mắt không nháy một cái mà nhìn khuôn mặt lạnh lẽo tuyệt tình của Tịch Thất
"Cho nên thì sao?" Tịch Thất nghiền ngẫm khuấy động lấy đao nhuốm máu trong tay
"Tiểu Kỳ sẽ chém đứt hai tay hai chân của tỷ tỷ, đem thân thể của tỷ tỷ bỏ vào trong rương hành lý, cùng tỷ tỷ bay về Thiên Ảnh. Sau khi trở lại Thiên Ảnh, tiểu Kỳ sẽ đem tỷ tỷ buộc chặt ở trên đầu giường của tiểu Kỳ, như vậy mỗi đêm tiểu Kỳ đều có thể ngủ chung với tỷ tỷ" Nam Kỳ mang theo vài phần nụ cười ngây thơ trẻ con, hoàn toàn không có ý thức được tàn nhẫn và khủng bố trong lời nói, "Tỷ tỷ yên tâm, tiểu Kỳ sẽ băng bó cho tỷ tỷ, chắc chắn sẽ không để tỷ tỷ chảy máu quá nhiều mà chết"
Lạc Vũ hung hăng rùng mình một cái, máu trong thân thể tựa hồ cũng dừng lại
Tịch Thất đột nhiên động thủ đánh bất ngờ, động tác nhanh chóng, ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn khiến người ta trở tay không kịp. Nam Kỳ nắm chặt đoản kiếm chống đối ngăn lại, ai biết trong tay áo trái của Tịch Thất lại vẫn cất giấu một cây dao găm, tay trái vung vẩy dao găm, hướng về đùi Nam Kỳ tàn nhẫn đâm một đao. Nam Kỳ không kịp phòng bị, chỉ có thể vội vã lùi về sau, máu tươi lập tức nhiễm đỏ vạt váy của nàng ấy
Lạc Vũ cho rằng Nam Kỳ sẽ bởi vì Tịch Thất đánh lén mà phẫn nộ không cam lòng, hoặc là bởi vì sự tuyệt tình của Tịch Thất mà thương tâm gần chết, thế nhưng Nam Kỳ xưa nay cũng sẽ không làm việc dựa theo lẽ thường, không có ai đoán được ý nghĩ điên cuồng bên trong nàng ấy
Nam Kỳ nở nụ cười, cười đến quyến rũ, cười đến diễm lệ, cười đến tùy tiện, "Tỷ tỷ muốn giết tiểu Kỳ! Đao của Tỷ tỷ đâm vào da thịt của tiểu Kỳ, đầu lưỡi của tỷ tỷ liếm láp máu tươi của tiểu Kỳ, cảm giác tuyệt vời cỡ nào! Tỷ tỷ mau giết tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ muốn, rất muốn, sắp không nhịn nổi rồi ! Tỷ tỷ tự tay đem dao găm đâm vào yết hầu, chỉ là suy nghĩ cũng làm cho tiểu Kỳ hưng phấn đến run rẩy"
Lạc Vũ theo không kịp dòng suy nghĩ của Nam Kỳ, cảm thấy nàng ấy gần như điên rồi. Yêu một người yêu đến phát điên, đến tột cùng là bởi vì yêu đến quá sâu, hay là bởi vì yêu đến quá mức thống khổ? Ngoại trừ cái chết, không có biện pháp giải thoát
Nam Kỳ lúc này sơ hở trăm chỗ, căn bản không phải đối thủ của Tịch Thất, hoặc là từ khi bắt đầu, nàng ấy sẽ không có suy nghĩ thật sự muốn giết tỷ tỷ. Tỷ tỷ là trời của nàng ấy, đất của nàng ấy, cả thế giới của nàng ấy, ngày tháng không có tỷ tỷ, thì như long trời lở đất, thế giới hủy diệt, nàng ấy làm sao có thể chịu đựng loại tư vị một thân một mình sống ở ngày tận thế?
Nam Kỳ sử dụng hai đoản kiếm, tay trái tay phải mỗi tay một đoản kiếm, Tịch Thất một đao đánh xuống, đem đoản kiếm tay phải của Nam Kỳ chém đứt, Nam Kỳ quay người, đánh tới phía sau lưng Tịch Thất, Tịch Thất một đao hướng sau lưng, ngăn trở thế tiến công của Nam Kỳ, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, nắm chặt đao võ sĩ của tay phải từ phía sau đổi đến tay trái, Nam Kỳ không nghĩ tới Tịch Thất sẽ dùng chiêu này, cho nên cũng không có phòng bị tay trái của Tịch Thất. Trường đao của Tịch Thất nhất thời đâm vào bên trong bờ vai của Nam Kỳ, Nam Kỳ từng bước một lùi về sau, Tịch Thất từng bước một ép sát, mãi đến tận mũi đao đâm vào trong vách tường, Nam Kỳ không thể động đậy
Máu tươi dọc theo thân đao chảy xuôi, lẳng lặng, chảy xuống
"Ngươi thua rồi" lời của Tịch Thất, rất đơn giản, không có nửa phần háo hức, vẫn lạnh lùng, hờ hững, vô tình
Chỉ liên quan thắng thua, không liên quan tình yêu. Tỷ tỷ xưa nay cũng không từng nhìn mình thêm một cái, cho tới nay, cho tới nay cũng chỉ là một mình mình tưởng bở mà thôi
Rất nhiều rất nhiều năm