Chương 25: Nữ vương hầu hạ tắm rửa ký
Trong không khí phiêu lãng mùi vị thuốc sát trùng, còn có mùi máu tanh hơi nhạt không dễ nhận ra kia. Bốn bên một mảng màu trắng, không có bất cứ một tia màu tạp, màu đỏ bắt mắt trên giường hiện ra chói mắt
Bệnh viện tư nhân, căn phòng một người xa hoa, ngoài cửa là một mảnh hồ nước màu xanh lam nhạt, màu sắc hồng nhạt ở trong khóm hoa nhẹ nhàng bay lượn
"Sao còn chưa tỉnh" Lạc Hàn xoa xoa gương mặt nhỏ trắng bệch của Lạc Vũ, nhíu mày liếc nhìn bác sĩ đứng ở một bên kia
Bác sĩ là đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bị ánh mắt lăng liệt của Lạc Hàn quét một cái, vậy mà toàn thân phát lạnh, hô hấp không thuận lên. Đàn ông trung niên móc ra khăn giấy, lau lau mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, thanh âm có chút lắp bắp, "Mất...mất máu quá nhiều, vừa rồi mới...mới cầm máu, chỉ sợ còn...còn cần phải truyền một lần máu"
Nam nhân nói xong, như là thoát lực, lại không dám nhìn sắc mặt của Lạc Hàn nữa, hắn bình thường nói chuyện trước giờ không lắp bắp, không biết hôm nay rốt cuộc là thế nào. Nam nhân lại rút ra một tờ khăn giấy, mồ hôi lạnh trên trán chảy càng nhiều
Lạc Hàn đem ống tay áo cuốn lên, lông mày mang theo mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn nhàn nhạt, "Kì kèo cái gì, còn không mau truyền máu!"
Nam nhân nghe được Lạc Hàn quát lớn, xém chút đứng không vững ngã quỳ trên đất, tay lau mồ hôi run càng lợi hại, lau mấy lần đều không lau sạch mồ hôi trên trán, "Nhưng...nhưng...nhưng mà..." nam nhân lắp bắp cả một câu nói cũng nói không hoàn chỉnh
"Chủ nhân, hôm nay người đã truyền hai lần máu rồi, tiếp tục truyền máu nữa, cơ thể của người chỉ sợ chịu không nổi" Lạc Nhất cúi người xuống, đem lời của tên nam nhân chưa nói xong nói ra
"Không trở ngại gì, năm đó thời điểm ác chiến, ba dao sáu lỗ, chảy nhiều máu như vậy cũng sống tiếp được, đâu giống như người trẻ tuổi bây giờ, yếu ớt vậy chứ" Lạc Hàn phớt lờ vung vung tay, ra hiệu bác sĩ tiếp tục thay Lạc Vũ truyền máu
Nếu như bây giờ Lạc Vũ tỉnh lại, nghe được lời này, nhất định tức đến ói máu. Nàng yếu ớt, nàng chỗ nào yếu ớt? nàng bị thương cũng không nhẹ hơn ba dao sáu lỗ bao nhiêu!
Khi Lạc Vũ tỉnh lại, bên người chỉ có hai y tá trẻ tuổi, Lạc Vũ mở ra hai mắt mông lung, ngắm nhìn bốn phía, không phát hiện bóng dáng của Lạc Hàn
Hơi có chút nguội lạnh, bị thương nặng thành như vậy, mẫu thân vậy mà một chút cũng không quan tâm. Lạc Vũ cảm thấy cổ họng khô đến lợi hại, cả nói cũng nói không ra
Qua khoảng hai tiếng đồng hồ, Lạc Hàn mới đẩy cửa mà vào
"Như thế nào rồi?"
"Đại tiểu thư đã tỉnh" hai y tá trẻ tuổi cúi đầu, thận trọng lùi ra ngoài cửa
Lạc Vũ gối đầu lên cái đệm tựa ở trên giường, thấy được Lạc Hàn vào, trong mắt hơi có chút phát sáng
Ai biết, Lạc Hàn lại bổng nhiên trầm sắc mặt, khiển trách, "Phế vật! đường đường thiếu chủ Lạc gia, cư nhiên bị người của Thiên Ảnh bắt đi, hoàn toàn làm mất hết mặt của ta!"
Lạc Vũ động động khóe môi, cuối cùng cái gì cũng nói không ra. Ánh mắt phát sáng trong nháy mắt ảm đạm xuống, hốc mắt cũng có chút hơi đỏ. Lạc Vũ cảm thấy rất uỷ khuất, rất đau lòng, bản thân vừa tỉnh lại, không phải hỏi mình có khát, có đau hay không, câu đầu tiên chính là một trận mắng to đổ ập xuống
Có lẽ ở trong lòng mẫu thân, quan trọng nhất là danh tiếng của Lạc Vũ, mặt mũi của bản thân cô thôi
Lạc Vũ giận dỗi mắng lại một câu, "Nếu như không phải người lòng dạ ác độc đem con đuổi ra khỏi nhà, con sẽ bị người của Thiên Ảnh bắt cóc?" Nếu như không phải thân mang trọng thương, Nam Kỳ cũng sẽ không dễ dàng bắt mình! như vậy
"Chê con làm mất đi mặt mũi của người, vậy dứt khoát đừng cứu con, sự sống chết của con có quan hệ gì với người! Con chết đi, xong hết mọi chuyện, tất cả mọi người sạch sẽ!" Người bị thương, tính khí đặc biệt là lớn, Lạc Vũ đầu óc nóng lên, không hề nghĩ ngợi, liền một mạch nói ra
Lạc Hàn luôn nhịn không phát tác, chỉ là Lạc Vũ không biết nhìn sắc mặt người, lốp bốp lốp bốp giống như đậu đổ, đem oán khí trong lòng toàn bộ nói ra. Khi nói nhiều một câu, sắc mặt Lạc Hàn liền tái nhợt một phần, chờ khi Lạc Vũ cuối cùng, Lạc Hàn cuối cùng bị kích nộ phát hỏa
Một bạt tay đánh tới, kéo lấy ống truyền dịch cắm ở trên tay Lạc Vũ, có chút thô lỗ mà đem Lạc Vũ kéo dài tới trên đất. Lạc Vũ chịu đau, ai ya kêu một tiếng, sau đó nhịn đau cắn răng, cũng không chịu hừ ra tiếng nữa
Lạc Vũ nặng nề té xuống giường, gạch lạnh lẽo kích thích vết thương do dao chém, đau đến người phát run. Lạc Vũ dùng chút sức lực cuối cùng liều mạng phản kháng, muốn tránh thoát cánh tay Lạc Hàn, ai biết căn bản là phí công, tay của Lạc Hàn như là bằng sắt, làm cho nàng di động không được chút xíu, căn bản không thoát khỏi được
Trong lúc giãy dụa, Lạc Vũ đập trúng giá sách một bên, sách dầy cồng kềnh ào ào nện ở trên người đầy rẫy vết thương của nàng, một ít còn mạnh mẽ đập vào trên đầu nàng
Lạc Vũ vừa đau vừa giận vừa uỷ khuất, một thân chật vật khó coi
Tiếng khóc lóc trầm thấp, nước mắt lộp bộp rơi xuống, Lạc Vũ ôm vòng lấy cánh tay mình, đem đầu vùi ở trên đầu gối, khóc đến toàn thân run rẫy, cả hơi cũng không kịp thở rồi.
Thấy được bộ dạng Lạc Vũ uỷ khuất chật vật này, Lạc Hàn tức giận cũng giảm hơn nữa, nhẹ nhàng quát lớn một câu, "Lau nước mắt, không cho phép khóc nữa! Không phải bị vài cuốn sách đập đau rồi, có cái gì mà phải khóc!"
Tiểu hộ sĩ đứng ngoài cửa, thấy được trong phòng hỗn loạn, sợ hãi cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, trầm thấp nói một câu gì
"Lớn tiếng chút! nếu không sau này cũng không cần nói chuyện!" Lạc Hàn tâm tình không thuận, giận chó đánh mèo đến lên đầu người khác
Tiểu hộ sĩ bị dọa đến hai chân phát mềm, chỉ có thể dựa vách tường mới có thể chống đỡ lấy thân thể, thanh âm run đến lợi hại, căn bản không dám ngẩng đầu lên, "Tôi đến rửa vết thương cho đại tiểu thư, đợi lát nữa... Đợi lát nữa chuẩn bị bôi thuốc"
Lạc Vũ nhẹ cười ra tiếng, nhìn thấy người khác bị Lạc Hàn dọa đến run lẩy bẩy, bộ dạng sắp ngất đi, rất có loại cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác. Thì ra chịu tội không chỉ một mình mình
Lạc Hàn quay đầu trừng Lạc Vũ một cái, Lạc Vũ nhất thời im bặt cúi đầu, này, chớ đem tức giận phát đến trên người mình
"Ra ngoài! Chuyện tắm rửa không cần