Chương 35: Nữ vương bồi ngủ ký
Lạc Hàn đem thuốc mỡ thoa tản ra lên trên lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng thoa lên trên vết thương sưng đỏ, từng cái từng cái vết sưng ở dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ hơi nhìn thấy mà giật mình
Địa phương khác vẫn tốt, Lạc Vũ cắn răng chịu đau, ngược lại cũng không có hừ ra tiếng, lúc thoa lên trên vết thương bị đánh rách da, Lạc Vũ lập tức đau đến ngao ngao khóc to, đưa tay che lấy sau mông, đẩy tay thoa thuốc của Lạc Hàn ra
"Đau....xì xì...đừng thoa nữa!" Lạc Vũ trời sinh sợ đau, khi Lạc Hàn đánh người quá dữ, nàng không dám khóc náo ngăn cản, bây giờ đúng lúc làm nũng, yếu ớt một hồi
"Chịu một chút" Lạc Hàn ngược lại cũng không có hung dữ nữa, xoa xoa đầu nhỏ của Lạc Vũ, nhẫn nại an ủi
"Thương tâm, hai ngày trước thì đừng đánh đến dữ như vậy!" Lạc Hàn tâm trạng không xấu, gan của Lạc Vũ cũng trở nên lớn lên, tức giận bất bình oán trách nói
"Lần sau lại gặm thuốc, ta trực tiếp đánh cho ngươi nửa năm không xuống giường được!" Lạc Hàn dùng sức xuống tay, Lạc Vũ đau đến nhe răng trợn mắt, ai ya cả ngày
Oan uổng a~ nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! vết nhơ này, chỉ sợ cả đời cũng cọ rửa không sạch rồi! Chân tướng không nói ra được, Lạc Vũ ngột ngạt đến khó chịu, chỉ đành dúi đầu vào gối giả căm
"Thuốc cũng thoa rồi, cút về phòng ngủ đi!" Lạc Hàn ra lệnh đuổi khách
"Không muốn, tối nay con thì ở đây qua đêm" Lạc Vũ vùi vào trong chăn của nữ vương, kéo lấy chăn đắp lấy cả người, chỉ để lại một đôi mắt đen nháy lộ ở bên ngoài
Bên ngoài tiếng sấm nổ vang, sét chớp mưa to, sóng biển mãnh liệt đánh vào thân thuyền, để thuyền càng ngày càng dao động
Lạc Hàn kéo chăn ra, sắc mặt hơi trầm, gió lạnh ngoài cửa thổi vào, Lạc Vũ lập tức lạnh đến cuộn tròn thành một cục, "Cút trở về! có mấy tiếng sét thì sợ đến không xong!"
Chỉ hận mài sắt không nên kim, Lạc Hàn hận không thể tóm lấy Lạc Vũ lại đánh một trận!
Lạc Vũ từ nhỏ thì sợ tiếng sét, lúc nhỏ Lạc Hàn còn nhân nhượng nàng, bồi nàng ngủ chung, sau khi lớn, Lạc Hàn thì nhìn không quen nàng dáng vẻ sủng vật nhát gan này, trực tiếp một chân đạp ra ngoài!
"Con chỗ nào là sợ sét!" Lạc Vũ vội vàng quơ tay phủ nhận, lo lắng Lạc Hàn trực tiếp đem nàng ném ra ngoài, "Không khí ác liệt như vậy, nếu như thuyền lật rồi, chúng ta đều sẽ bị chết chìm, tốt xấu chết cùng nhau, kiếp sau lại làm con gái của người" Lạc Vũ nữa đùa nữa nghiêm túc, du thuyền Titanic xa hoa tinh xảo như thế, không phải cũng chìm sao?
Lạc Vũ cũng không rõ chính mình rốt cuộc là đang tìm lý do hay là trong lòng thật sự nghĩ như vậy
Lạc Hàn nhíu mày, vung một bạt tay đánh trên mông của Lạc Vũ, "Ít nói lung tung cho ta! vả miệng!" sát thủ thấy quen người chết, lại cũng kị nhất chữ chết này
Lạc Vũ cố ý ai ya một tiếng, sau đó cười vả miệng của mình, "Được, con vả miệng"
Lạc Hàn kéo chăn qua, đắp ở trên người Lạc Vũ, không có nhắc đến chuyện đuổi người, tắt đèn, xoa xoa đầu của Lạc Vũ, "Ngủ đi"
Lạc Hàn thân là sát thủ, cực kì nhạy cảm cảnh giác, không thích ngủ cùng người khác. Lạc Vũ cũng chỉ có ở lúc rất nhỏ, ngủ say ở trong lòng của mẫu thân, sau khi trưởng thành, lại cũng không có loại đãi ngộ này. Hôm nay, Lạc Hàn lại không có đạp nàng ra cửa, để nàng có chút bất ngờ cũng có chút vui mừng
"Người nói thuyền này có lật không? "Lạc Vũ dùng tay chọt chọt phía sau lưng Lạc Hàn. Lạc Hàn đối lưng với Lạc Vũ, đem phía sau lưng không hề phòng bị mở rộng, nếu như vừa rồi Lạc Vũ là dùng súng chạm cô, lúc này cô cũng bị mất mạng
"Sẽ không" Lạc Hàn lật người qua, nằm ngang, âm thanh mệt mỏi qua loa nói
Lạc Vũ bực mình, bây giờ tất cả người trên thuyền đều trong lòng run sợ, đêm không thể chợp mắt, Lạc Hàn lại không hề để ý, hoàn toàn không đem bão táp để ở trong mắt
Từng trải của Lạc Vũ tự nhiên không sánh bằng Lạc Hàn, Lạc Hàn vì làm ăn của Lạc gia, ra biển vô số lần, gió nhỏ sóng nhỏ như vậy tự nhiên sẽ không quá mức để ý. Lạc Hàn thường năm quanh quẩn bên mép sống chết, so với nguy cơ càng nghiêm trọng hơn này đều vượt qua, bây giờ đương nhiên sẽ không giống Lạc Vũ hô to gọi nhỏ như vậy, ít thấy chuyện kì quái
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, còn mang theo mấy giọt mưa, hơi lạnh lẽo. Lạc Vũ cảm thấy có chút lạnh, dần dần, dần dần, di chuyển đến hướng của Lạc Hàn
Lạc Vũ tay chân lạnh như băng, trên người Lạc Hàn lại rất ấm áp. Lạc Vũ từng chút đến gần, dựa sát vào bên người Lạc Hàn, sau đó kéo ra cánh tay của Lạc Hàn, chui vào trong lòng của cô, thì giống như lúc nhỏ
Lạc Hàn liên tục làm việc bảy ngày tám đêm, mệt mỏi đến muốn chết, tối nay rất không dễ dàng nghỉ ngơi một chút, không ngờ Lạc Vũ lại không ngừng động tới động lui, tức đến muốn dậy đánh người!
Cân nhắc đến Lạc Vũ vừa mới bị đánh rồi, không thể tiếp tục đánh, Lạc Hàn nhịn sự tức giận, nhẫn nại nói "Đừng động, mau ngủ"
"Không phải con đang động, là thuyền đang động" Lạc Vũ lập tức phủ nhận, tuyệt không nhận món nợ
Lạc Hàn lười để ý nàng, tiếp tục ngủ bù
Sau một phiên giày vò, Lạc Vũ ngược lại ngủ không được. Mấy ngày này, vừa cử động thì đau, cho nên dứt khoác luôn nằm trên giường, bây giờ ngủ quá rồi, tỉnh táo vô cùng, một chút buồn ngủ đều không có
Trên người mẫu thân rất ấm, thì giống như ôm một lò sưởi. Lạc Vũ thoải mái cọ cọ ở trên người của Lạc Hàn, dùng ngón tay cuốn lấy tóc của Lạc Hàn chơi một trận, qua một chút lại cảm thấy vô vị lên
Thế là, Lạc Vũ không sợ chết đẩy đẩy Lạc Hàn, nhỏ giọng thăm dò,"Con ngủ không được, bồi con nói chuyện được không? "
Người ngủ say đột nhiên bị đánh thức, tâm trạng đều không được tốt chỗ nào, càng huống hồ là nữ vương điện hạ tính khí vốn là nóng nảy
Lạc Hàn tức giận, một bạt tay đánh ở sau ót Lạc Vũ, không nhẫn nại mắng, "Ngủ không được thì cút xuống phạt quỳ cho ta! náo nữa đem ngươi ném xuống thuyền làm mồi cho cá!"
Ném xuống thuyền, lập tức thì