Chương 46: Phòng tối nhỏ
Người khác dồn dập rời khỏi, bên đình nghỉ mát chỉ có một mình Lạc Hàn còn đứng ở đó. Sắc trời dần dần tối xuống, tà dương ráng màu, dưới chiều tà, bóng lưng của Lạc Hàn có chút tịch mịch, cô đơn
Gió dần dần trở nên lạnh lẽo, gió lạnh xẹt ở trên gương mặt của cô, lạnh thấu tâm can
Cánh tay đau nhứt, càng đau hơn, lại là lòng
Cô đứng ở nơi đó, không một cử động, nhìn theo phương xa, không có ai biết rốt cuộc cô đang nghĩ những gì
Khuôn mặt lãnh khốc
Ôn nhu tuyệt sẽ không nói ra miệng
Đao của cô chém giết như gió
Đau khổ của cô ai có thể hiểu"
Lạc Nhất trở về phục mệnh, "Đã đem đại tiểu thư dàn xếp xong rồi" Dàn xếp ở trong phòng giam, sau đó để qua một bên mặc kệ, mặc cho bản thân tự diệt
Lạc Hàn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị tàn nhẫn, "Người ở hiện trường hôm nay, giết hết"
Đại tiểu thư Lạc gia chính là thủ lĩnh Thất Nguyệt Thập Ngũ, bí mật lớn động trời này, chủ nhân tự nhiên muốn giết người diệt khẩu, để tránh khỏi nhiều người nhiều miệng, rò rỉ ra ngoài. Chỉ có điều, tất cả người này bao gồm mình sao? chẳng lẽ ý của chủ nhân là, ám sát người khác, rồi cắt bụng tự sát, tự mình kết thúc? trên đời này, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, đây tự nhiên là cách ổn thỏa nhất
"Ngươi đem chuyện hôm nay quên sạch cho ta, một khi tiết lộ ra ngoài, ta thì cắt lưỡi của ngươi!" lời của nữ vương, để Lạc Nhất cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất thần phục
Nữ vương xoay người rời khỏi, Lạc Nhất quỳ ở trên đất, ngẩng đầu xa xa nhìn một cái, chỉ cảm thấy hoàng hôn rơi xuống bóng người của nữ vương nhiều thêm mấy phần cô độc
Lạc Vũ từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra, một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Phía sau truyền đến đau sắc bén, đau đến cả người cũng đang phát run. Lạc Vũ từ từ nhớ lại chuyện trước đó, chính mình bị Lạc Hàn quật đến ngất đi, sau đó...
Lạc Vũ cả kinh, đây là địa phương nào? tại sao không phải phòng của mình? tại sao không có giường lớn ấm áp? sàn đất cứng rắn lạnh lẽo, hơi lạnh tựa hồ xâm nhập vào xương. Lạc Vũ rất là hoài nghi, mình làm sao nằm ở đây? rất lạnh, rất đói...
Lạc Vũ sờ sờ trên người mình, một bộ quần áo thô ráp, mặt vải ma sát lấy vết thương, hơi động một cái, thì đau đến da đầu phát tê. Lạc Vũ chống lấy vách tường lạnh lẽo muốn đứng lên, nhưng mà vừa cử động, vết roi trên mông thì đau đến nàng xém chút lần nữa đau đến ngất đi. Lạc Vũ lần nữa nằm sấp trên đất, mặt đất lạnh lẽo đụng trúng cái mũi của nàng, máu tươi nhất thời tràn ra ngoài
Địa phương đen tối không ánh sáng này, vươn tay không thấy năm ngón, bốn bên ngoài tối đen vẫn là tối đen. Bốn phía đồng dạng yên tĩnh đến quá mức, yên lặng đến chỉ còn lại tiếng hô hấp của bản thân. Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, địa phương gió thổi không lọt này, tối đen không tiếng động, hoàn toàn giống như một quan tài, cô đơn tuyệt vọng từ từ chết đi, căn bản không có người để ý, đợi khi đám người phát hiện, bên trong đã hôi mùi, bò đầy giòi...
Lạc Vũ nghĩ đến đây, càng cảm thấy khủng bố, trong xung quanh tối đen giống như ẩn giấu vô số quái thú, mở ra cái miệng lớn như chậu máu xông đến nàng. Đau đớn, lạnh lẽo, đói khát, tuyệt vọng, tất cả những thứ này toàn bộ bao phủ tới nàng, cơ hồ sắp nhấn chìm nàng. Nước mắt từng giọt lạch bạch rơi xuống, ở địa phương này quá mức yên tĩnh, có vẻ đặc biệt bắt mắt
Nếu như nói yên tĩnh là một loại không khí tốt đẹp, hoàn cảnh một chút âm thanh cũng không tồn tại thì có vẻ chẳng phải tốt đẹp như vậy rồi. giống như địa phương chân không, yên tĩnh đến cả tiếng gió đều không nghe được, tựa hồ đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ cách ly, một thân một mình đi đến cửa lớn của địa ngục...
Lạc Vũ cảm thấy có chút không chịu được, ở trong bóng tối, không có vật gì phân tán sự chú ý, một mình không ngừng mà suy nghĩ lung tung, chờ, chỉ sợ sẽ phát điên
Đau xót trên mông lôi kéo thần kinh của Lạc Vũ, từng sợi từng sợi thần kinh kia, càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mẫn cảm, Lạc Vũ từng lần từng lần hít sâu, tập trung tinh lực chống đỡ đau nhức ** tập kích tới, thậm chí nghe được thanh âm của thần kinh vỡ tan. Càng bất hạnh chính là, dạ dày cũng lòng lộn đau lên
Lạc Vũ cảm thấy chính mình sắp chết rồi, bộ thân thể này đã mệt mỏi không thể tả, cũng không khôi phục được trước đó nữa. Lạc Vũ cảm thấy rất mệt rất mệt, chỉ muốn ngủ như chết đi, nhưng mà đau đớn cắn xé mỗi một tấc da thịt của nàng, căn bản ngủ không được. Lạc Vũ âm thầm thở dài, đây có lẽ là việc tốt đi, nếu như ngủ thiếp đi, chỉ sợ cũng lại không tỉnh lại nữa. Trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ chết ở một cái địa phương tối đen lạnh lẽo, còn kinh khủng hơn so với quan tài. Lạc Hàn vẫn không có nguôi giận, e sợ căn bản sẽ không đến thăm mình, Lạc Vũ đột nhiên có chút nguội lạnh suy nghĩ, có phải chính mình chết ở chỗ này hai ba ngày, đều không có người phát hiện hay không, sau đó mục nát, giòi...
Lạc Vũ cảm giác mình nhất định là điên rồi, bằng không làm sao đều là nghĩ tới hình ảnh kinh khủng như vậy. Nhưng mà suy nghĩ lại, từng đạo từng đạo vết máu trên mông, bị thương so với mỗi lần trước đây đều nặng hơn, bây giờ không có thuốc trị thương, chờ ở nơi lạnh lẽo trong phòng tối này, cái chết chẳng qua là vấn đề sớm muộn
Lạc Vũ rất tuyệt vọng, không biết là đang tuyệt vọng chính mình sắp chết rồi, hay là tuyệt vọng mẫu thân nhẫn tâm như vậy
Mẫu thân cuối cùng vẫn là không có đánh chết mình, có phải là cho thấy, bà vẫn là thương mình yêu mình? Lạc Vũ bóp bóp cái mũi ê ẩm, nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống trên lưng bàn tay
Nơi rách rưới đáng chết này
Lạc Vũ ở trong nước mắt ngủ thiếp đi, nhưng mà ở trong mộng, đau đớn bao phủ tới vẫn không có rời đi, như là có ngàn vạn con kiến mạnh mẽ gặm nuốt làn da của chính mình, xương, nội tạng, đau đến sắp đem lục phủ ngủ tạng đều phun ra. Trong mộng, vẫn là một mảnh đen như mực, sợ hãi, đi tới phía trước thăm dò, sau đó đột nhiên, dưới chân trống rỗng, Lạc Vũ nhìn tới, lại là vách núi sâu không thấy đáy, vực sâu vạn trượng
"A-" Một tiếng hét thảm, Lạc Vũ từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, trên trán dính đầy mồ hôi lạnh. Lạc Vũ từng ngụm từng ngụm mà thở gấp, tuy tỉnh lại, hoảng sợ vẫn cứ như tảng đá đặt ở trong lòng nàng
Hoảng sợ và tuyệt vọng kéo dài cuối cùng để Lạc Vũ hỏng