Chương 49: Con gái nuôi
Nữ nhân này là ai? Lạc Vũ lòng tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào mẫu thân đổi khẩu vị yêu thích nữ nhân? Đây là nữ sủng bà ấy mới bao nuôi? Lại còn dẫn về nhà! Lạc Vũ đột nhiên có loại cảm giác lãnh địa của mình bị chiếm lĩnh
"Mẹ, nữ nhân này là ai" Sắc mặt của Lạc Vũ trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bởi vì lời này không phải nàng hỏi ra lời, gọi Lạc Hàn mẹ, lại là nữ nhân xinh đẹp kia
Mẹ? ! Lạc Hàn lúc nào nhận con gái nuôi? mình làm sao không biết? ! Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy đối phương rất nguy hiểm, có khả năng tranh giành địa bàn của chính mình. Lạc Vũ khó chịu tới cực điểm, nhìn ánh mắt của nữ nhân nhiều hơn mấy phần địch ý
"Trước đó ta từng đề cập với ngươi, Lạc Vũ, nhỏ hơn ngươi một tuổi" Lạc Hàn nhìn cũng không nhìn Lạc Vũ một chút, âm thanh lạnh nhạt giống như thường ngày
Lạc Vũ đột nhiên có chút ngất rồi, đây tột cùng là chuyện ra sao? Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ hay sao? bóp bóp cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắt
Đệt! Chính mình lúc nào có thêm một tỷ tỷ! Lạc Vũ không cần tỷ tỷ, mẫu thân là của một mình nàng. Yêu mến của Lạc Hàn vốn là ít ỏi đến đáng thương, làm sao còn có thể chia sẻ cùng người khác!
Lạc Vũ cảm giác mình nên bảo vệ lãnh thổ của chính mình, trong đầu đã bắt đầu tính toán như thế nào chỉnh đối phương, tiện đem người doạ khóc doạ chạy. Căn nhà này là thế giới của hai người mình và mẫu thân, làm sao có thể khoan dung người ngoài chen chân vào!
"Mẹ, cô ấy chính là con gái nuôi người nhặt về từ mười mấy năm trước?" Lạc Lan một tay lôi kéo cánh tay của Lạc Hàn, một ngón tay chỉ Lạc Vũ, "Nhặt trở về" Ba chữ vẫn hết sức nhấn mạnh
Giống như chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu xối xuống, Lạc Vũ nhất thời cả kinh ngây người như gà, một câu nói đều nói không ra, ngây ngốc sững sờ ở tại chỗ
Mình là con gái nuôi? ! Mình là nhặt về? ! Lạc Hàn không phải mẹ ruột của mình? !
Giống như bị sét lớn đánh trúng, Lạc Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lạc Hàn. Bà ấy tại sao không nói gì, tại sao bà ấy không có phản đối? Bà ấy nên một bạt tai đập tới, nói cho nữ nhân kia biết, mình là đứa con có quan hệ huyết thống với bà! Nhưng mà tại sao, bà ấy lại chẳng hề nói một câu! Còn có thể lãnh tĩnh tự nhiên như vậy
Lạc Vũ đột nhiên phát hiện, từ khi bắt đầu vào cửa, nữ vương lại chưa từng nhìn nàng một cái, hoàn toàn coi nàng là không khí, phớt lờ, lạnh lùng, như là quên đi sự tồn tại của nàng
"Mẹ, nhà chúng ta thật to lớn thật xinh đẹp" Lạc Lan nhìn phòng khách nguy nga lộng lẫy một chút, bức tranh sơn dầu lớn, còn có đèn treo Lưu Ly óng ánh, kìm lòng không đặng ca ngợi nói
Mẹ, nhà chúng ta, những câu nói này nghe vào trong tai của Lạc Vũ, có vẻ cực kỳ chói tai giễu cợt. Lúc nào bà ấy trở thành mẹ ngươi rồi? Lúc nào nơi này trở thành nhà ngươi rồi!
Lạc Vũ rất muốn thét với đối phương một câu "Cút khỏi nhà ta" Nhưng mà nhẫn nhịn một chút, cuối cùng không có kích dộng mắng ra như thế. Chỉ là sắc mặt khó coi nói, "Đây là xảy ra chuyện gì, con cần một giải thích"
Không muốn nghe giải thích, đừng giải thích với con, con chỉ muốn người nói với con một câu, lời của nữ nhân kia đều không phải thật, con là con của người, là con gái độc nhất vô nhị người yêu nhất
Biểu tình của Lạc Hàn vẫn lạnh nhạt, phân phó một câu với Lạc Nhất, "Dẫn đại tiểu thư tham quan xung quanh một chút"
"Đại tiểu thư" Ba chữ triệt để để lòng của Lạc Vũ đau tới tới cực điểm, đại tiểu thư tự nhiên chỉ không phải nàng, mà là nữ nhân bà ấy dẫn vào cửa kia
Lạc Nhất hơi ngẩn người một chút, lập tức cung kính mà cúi xuống người chào một cái, "Đại tiểu thư, mời bên này"
Một giây trước còn gọi chính mình đại tiểu thư, bây giờ cũng đã đổi giọng gọi kêu một nữ nhân xa lạ đại tiểu thư, thậm chí so với chính mình càng cung kính hữu lễ
"Ngươi, đi theo ta" Nữ vương xoay người tiến vào thư phòng, vẫn không có nhìn hướng của Lạc Vũ thêm
Bước chân của Lạc Vũ bước trầm trọng, bóng người của mẫu thân rõ ràng gần như vậy, đưa tay là có thể đụng vào được, vì sao lại làm cho nàng cảm giác xa không thể với như vậy, cao cao tại thượng không thể xúc phạm như vậy?
Lạc Hàn đi vào thư phòng, lười biếng tùy ý nằm tựa ở tựa ở trên ghế da màu đen, hai chân bắt chéo, mười ngón giao nhau
Lạc Vũ đuổi theo, đứng trước bàn đọc sách, mặt tang thương, biểu tình như cha mẹ chết
Lạc Hàn không mở miệng, Lạc Vũ cũng không có vội vã truy hỏi, đầu óc trống rỗng, sự tình phát triển đến quá nhanh, hỗn loạn đến nàng căn bản không kịp nghĩ rõ, làm rõ
"Lạc Lan là con gái ruột ta thất lạc ở bên ngoài, trước đó cho rằng nó đã chết, gần đây mới được tin tức về nó" Lạc Hàn nhàn nhạt mở miệng giải thích, ngữ khí bình thường đến giống như nói hôm nay không khí rất tốt. Nhưng mà sắc mặt của Lạc Vũ, lại trong nháy mắt trắng bệch xuống
Lạc Vũ cắn cắn môi dưới, thở sâu một cái, cuối cùng lên tiếng hỏi, "Vậy con thì sao? cô ta là con gái ruột, vậy con là cái gì?"
"Nhặt về" Lạc Hàn mặt không hề cảm xúc trả lời. Lạc Vũ nhìn chăm chăm mặt của Lạc Hàn, sắc mặt của đối phương như thường, không giống như là đang nói đùa. Nữ vương lại khi nào nói đùa?
Sắc mặt của Lạc Vũ tái nhợt mấy phần, quay đầu, xoa xoa sống mũi, nhịn xuống nặng nề của ngực, một bên há mồm thở dốc một bên tiêu hóa sự thật động trời này. Trong một đêm, Lạc gia có thêm một đại tiểu thư, mà chính mình chợt trong lúc đó từ đại tiểu thư chân chính giáng chức thành hàng nhái nhặt về! ! !
"Nhặt ở đâu, đống rác?" Lạc Vũ từng chữ từng câu dò hỏi, thậm chí có mấy phần hùng hổ doạ người. Khi còn bé nghịch ngợm, Lạc Hàn tức giận đều sẽ nói mình là nhặt được từ đống rác, lúc đó tưởng chuyện cười, ai biết bây giờ chuyện cười này lại trở thành sự thật rồi.
"Không nhớ rõ" Không nhớ rõ? Mình ở trong lòng bà ấy bé nhỏ đến không đáng kể cứ như vậy sao?
Tất cả những thứ này đối với Lạc Vũ mà nói, không khác nào sấm sét giữa trời quang. Trong một đêm, chính mình trở thành cô nhi bị vứt bỏ, không được chờ mong sinh ra, không được chờ mong thu dưỡng, bây giờ chính chủ trở về, mình có phải nên cút xéo hay không! ! !
Hốc mắt của Lạc Vũ hơi có chút ửng hồng, tiến