Chương 58: Cãi vã
"Mẹ, cô ấy..." Lạc Lan làm nũng mà oan ức tiến vào trong lòng của Lạc Hàn, âm thanh yểu điệu cơ hồ có thể bóp ra nước, như là nhận được ức hiếp oan ức động trời gì
Lạc Vũ sắc mặt không tốt, lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt, từng có lúc, nàng cũng được hưởng quyền lợi ấm áp ôm ấp của nữ vương, nhưng mà bây giờ, nàng đã không còn tư cách này rồi.
Lạc Hàn ôm lấy bờ vai của Lạc Lan, nhẹ nhàng xoa xoa gò má đỏ lên của cô ta, động tác ôn nhu đến để Lạc Vũ đố kị không ngớt
Sau đó tầm mắt của nữ vương cuối cùng chuyển đến trên người của Lạc Vũ, Lạc Vũ sắc mặt khó coi, không khỏi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, lại không dám ngẩng đầu nhìn con mắt của nữ vương. Chính mình đánh nữ nhi ruột thịt bà ấy nâng ở trong lòng bàn tay, bà ấy nhất định tức giận đến muốn mạng
Thấy được nữ vương giơ tay lên, Lạc Vũ sợ đến lui về phía sau vài bước, cho rằng nữ vương muốn thay Lạc Lan trả mình một cái tát, ai biết nữ vương cũng không có đánh nàng, chỉ là dùng ngón tay chỉ lấy nàng, lạnh lùng nói, "Ngươi, theo ta vào!"
Bởi vì căng thẳng, hô hấp của Lạc Vũ rất là gấp gáp. Thấy được nữ vương đi vào thư phòng, Lạc Vũ cũng nhắm mắt đi vào theo, hai chân nặng nề như là bị đổ chì
Thư phòng nơi này, tràn đầy hồi ức không tốt đẹp quá nhiều. Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu lần chịu đòn chịu phạt đều là ở trong thư phòng của nữ vương. Càng huống hồ trên vách tường của thư phòng còn treo một roi da vừa dài vừa đen. Lạc Vũ lạnh cả sống lưng, tim đập như sấm, liếc mắt nhìn biểu tình của Lạc Lan, cao ngạo xem thường, sung sướng tự đắc, để Lạc Vũ hận không thể nhào tới mạnh mẽ đánh cô ta một bạt tai nữa
Lạc Vũ không thể không cảm thán, mình và nữ nhân kia bát tự không hợp, mạng tương khắc, đời trước nhất định là kẻ thù tình địch. Bằng không, làm sao chính mình luôn có loại một nỗi kích động xé rách mặt cô ta, đánh cô ta một trận
Nhưng mà lấy tình thế trước mắt xem ra, chút tài mọn ấy của mình vẫn hoàn toàn không động được cô ta, quan trọng hơn là, cô ta vẫn là hòn ngọc quý trên tay của nữ vương
Lạc Vũ cảm giác mình phải xui xẻo rồi, hay là phải gặp vận rủi lớn, đừng nói đánh Lạc Lan, chính mình trái lại vô cùng có khả năng bị nữ vương đấm đá một trận
Lạc Vũ đi vào thư phòng, nữ vương chỉ chỉ cửa phòng, lạnh lùng nói, "Đóng cửa"
Lạc Vũ run lên, cái gọi là đóng cửa đánh chó, đây quả nhiên là khúc nhạc dạo trước khi muốn đánh một trận sao? Lạc Vũ cũng tức giận đến không xong, từ nhỏ đến lớn, nàng cũng không ít bị đánh, nhưng mà lần này là bởi vì nguyên nhân của Lạc Lan mới bị đập, cơn giận này làm cho nàng thực sự nuốt không trôi!
Cho nên, thời điểm Lạc Vũ đóng cửa, mạnh mẽ dùng sức đem cửa phòng đập qua, cửa phòng leng keng một tiếng vang thật lớn, có loại sắp bị đập nát. Lạc Vũ hỏa khí không phát ra được, chỉ đành phát tiết ở trên cửa phòng vô tội
"Ngươi thu liễm chút cho ta, có phải là gần đây không thu thập ngươi, ngươi thì càng ngày càng lớn lối !" Nữ vương đối với thái độ của Lạc Vũ cực kỳ bất mãn, dùng sắc mặt, bày một gương mặt tệ cho ai xem a!
"Hừ, con nào dám lớn lối, một đứa con gái nuôi nhặt về như con có tư cách gì lớn lối!" Lạc Vũ nổi giận nói, rõ ràng luôn nuốt giận vào bụng, nữ vương nữ vương nàng kiêu ngạo? ! Muốn kiêu ngạo cũng là Lạc Lan đó, người không phạm ta, ta không phạm người, hôm nay là Lạc Lan chọc mình trước tiên! người tức nhất là mình, thua thiệt cuối cùng vẫn là chính mình!
"Ngươi tự biết mình là tốt rồi" Thanh âm của nữ vương vẫn lạnh nhạt, mặt không hề cảm xúc
Lạc Vũ cắn răng, ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ, rồi lại bị lời của nữ vương nghẹn đến không lời có thể nói
"Ngươi lập tức đi thu dọn hành lý, đêm nay thì ngồi máy bay rời khỏi" lời của nữ vương dường như sấm sét nổ vang ở bên tai Lạc Vũ
"Tại sao?" Lạc Vũ đột nhiên có chút không biết làm sao, nàng vốn là có tâm lý chuẩn bị, nữ vương hiểu lầm chính mình bắt nạt con gái của bà ấy, có lẽ sẽ cầm roi quật mình một trận, có lẽ sẽ thưởng nàng mấy bạt tai, thế nhưng làm cho nàng tuyệt đối không ngờ rằng chính là, nữ vương lại lòng dạ ác độc như vậy, trực tiếp muốn đuổi nàng đi ra ngoài, chỉ bởi vì nàng xảy ra tranh chấp với Lạc Lan!
"Không có tại sao, bây giờ lập tức đi thu dọn đồ" Nữ vương nhíu nhíu mày, nhiều năm ở trên địa vị cao, đã quen thuộc hạ đem lời của mình coi như thánh chỉ, không cần làm bất kỳ giải thích vô vị gì
"Hôm nay con đánh Lạc Lan một bạt tai, người liền muốn đuổi con đi, ngày mai con đánh cô ta một trận, người có phải muốn giết con!" Lạc Vũ phẫn nộ quát, hung hăng đá bàn sách của nữ vương một cước. Bàn run lên, tách trà trên bàn ngã đi, nước trà chảy ra, làm ướt văn kiện trên bàn và máy tình
Nữ vương vội vã cầm giấy lau khô vệt nước trên bàn, thuận tay hướng tới trên mặt của Lạc Vũ quất tới một cái tát, "Ngươi đừng quá kiêu ngạo cho ta! Từ sáng đến tối vô pháp vô thiên!"
Lạc Vũ che mặt, oán hận nói, "Đây là đòi lại thay Lạc Lan, dù sao đánh ở trên người cô ta người thì đau lòng đến không xong, con đây loại da dày thịt béo, tùy tiện đánh như thế nào cũng không đáng kể!"
Nữ vương không lên tiếng, Lạc Vũ cảm thấy đây coi như là ngầm thừa nhận, dù sao mình chính là cỏ nát không người đau lòng không ai quản!
"Con cuối cùng có một ngày muốn giết nữ nhân kia!" Lạc Vũ cũng là đang nổi nóng, cho nên nói chuyện cũng không che đậy, không lý trí chút nào mà nói. Nhất thời kích động nói ra miệng, Lạc Vũ mới đột nhiên phản ứng lại lời vừa rồi chính mình nói cái gì, toàn thân trên dưới trong nháy mắt lạnh như băng, đầu óc trống rỗng
Môi của Lạc Vũ có chút run, sắc mặt càng thêm khó coi, chính mình tuyên bố muốn giết điểm chí mạng của nữ vương, đây không phải muốn chết sao? Nữ vương có thể vì an toàn của con gái, trực tiếp đem mình tiêu diệt trước hay không
Lạc Vũ doạ ra một thân mồ hôi lạnh, cái gọi là họa là từ miệng mà ra, hiện tại xem như là kiểm chứng
Lạc Vũ đánh giá sắc mặt của nữ vương, gương mặt lạnh lẽo vẫn cứ mặt không biểu tình, không nhìn ra mừng giận
Lạc Hàn ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Vũ một cái, mở miệng nói, "Thì dựa vào võ mèo quào mất thể diện của ngươi, không bị Lan nhi giết chết là tốt lắm rồi, còn nói cái gì giết nó"
Lạc Vũ cười khổ, người ta căn bản nhìn không lọt mắt, không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, nói chính là mình chứ
Nữ vương biết rõ thực lực của Lạc Lan, cho nên mới phải yêu thích cô ta như vậy. Nếu như, mình là nói nếu như, mình cũng có thể lợi hại như Lạc Lan như vậy, người có nhìn mình thêm một chút, quan tâm mình nhiều hơn một chút, cũng yêu thích mình thêm mấy phần hay không?
"Náo đủ rồi? Náo đủ rồi thì ra ngoài đi, mau nhanh thu dọn đồ đạc" Nữ vương phất phất tay với Lạc Vũ, không nhịn được nói ra
Con thì như vậy để người phiền chán sao? Nhìn thêm một cái đều sẽ cảm thấy khó chịu không vui?
Lạc Vũ hít sâu mấy hơi thở, cắn cắn môi dưới, uốn gối quỳ rạp xuống bên chân nữ vương, "Con sai rồi, con không nên động thủ với Lạc Lan, người dùng roi quất con một trận cũng được, để Lạc Lan động thủ đánh con mấy bạt tai cũng được, thế nhưng cầu xin người, đừng đuổi con đi" Nước mắt lộp bộp rơi xuống trên mu bàn tay của Lạc Vũ, nước mắt nóng bỏng đốt cháy lòng của nàng. Thấp kém cầu xin như thế, chỉ là bởi vì không muốn rời khỏi người, không muốn bị người chán ghét thôi. Yêu thích một người, sẽ thấp kém đến như hạt bụi, thậm chí sẽ bị người giẫm đạp
"Ta không phải đang đuổi ngươi đi, ta để ngươi thu dọn hành lý là vì đi tập huấn" Thanh âm của nữ vương hơi chậm lại chút
"Địa phương nào?"
"Một hòn đảo nhỏ tư nhân của Lạc gia"
"Phải bao lâu?"
"Nửa năm"
Lạc Vũ tức giận đến cười lạnh nói, "Đem con ném đến một hòn đảo hoang không dưỡng dục, vừa ném chính là nửa năm, còn gạt con nói là tập huấn!"
"Thiếu oán trách cho ta, thu dọn đồ đạc, chuyến bay mười giờ tối" Hoàn toàn là đang đuổi người, chính mình ở thêm một giây đều cảm thấy chướng mắt! Sớm không nói muộn không nói, khi mình và Lạc Lan đánh nhau, lại đột nhiên nói cái gì tập huấn, để cho mình cút xéo! Lừa gạt ai vậy!
"Con không đi, đánh chết con cũng không đi!" Kiên quyết không đi, chuyến đi này, nửa năm đều không thấy được nữ vương, đợi khi trở lại, chỉ sợ nữ vương cũng không nhớ tới mình hình dạng gì. Lại nói, bỏ mặc nữ vương và Lạc Lan hai người một chỗ, nàng làm sao yên tâm
Sắc mặt của nữ vương lạnh lẽo, "Lạc gia ta quyết định, ta kêu ngươi đi đông, ngươi dám đi tây, ta thì đánh gãy chân của ngươi!"
Nước mắt lại thấm ướt viền mắt của Lạc Vũ, thì ra mình phản nghịch không tuân theo mệnh lệnh, nhiều nhất nói đánh mình một trận, bây giờ ngược lại tốt rồi, có con gái ruột, chính mình càng ngày càng rẻ mạt rồi
"Đánh gãy chân?" Lạc Vũ cười lạnh, nụ cười có chút thê lương, "Tại sao không trực tiếp giết con, đối với những thuộc hạ dám to gan cãi lời của người, người đều không phải làm như vậy sao?"
Đối với không biết suy xét của Lạc Vũ, dạy mãi không sửa, nữ vương đã không có kiên trì từ từ lèo nhèo với nàng rồi, cho nên nữ vương đột nhiên đứng dậy, đem chiếc roi trên tường kéo ra, sau đó hướng đến trên cánh tay của Lạc Vũ mạnh mẽ quật hai cái
Lạc Vũ bị đau, không có hé răng, chỉ là nước mắt từng