Chương 63: Huấn luyện ma quỷ (2)
Trong đầu, không biết nên nói cái gì, cho nên Lạc Vũ chỉ là ngốc ngơ ngác ngồi quỳ chân trên mặt đất, thẳng tắp nhìn gương mặt tái nhợt của nữ vương, dáng dấp kia ngược lại như là không phục đối lập với nữ vương
Lạc Vũ như là cừu con đợi làm thịt, cùng đợi nữ vương tuyên án, tuyên cáo xử phạt đối với mình vô tri ngông cuồng
Lạc Hàn mặt mày lạnh nhạt như nước, xoay người, không có nhìn Lạc Vũ thêm một chút, âm thanh thâm trầm như đàm, băng lãnh như sắt, "Người khác đi khu luyện kiếm tập hợp"
Tất cả người chuẩn bị xem kịch vui lần nữa thất vọng rồi, nhưng mà nữ vương đã phát ra mệnh lệnh, tự nhiên không người dám to gan cãi lời, mặc dù đối với kết cục của Lạc Vũ vô cùng hiếu kỳ, nhưng tất cả mọi người vẫn là yên tĩnh không hề có một tiếng động cấp tốc chạy đến khu luyện kiếm, ngay ngắn có thứ tự. Tiểu Dung đứng trong đội ngũ, khi ở trước mặt nữ vương, cũng không dám lớn tiếng nói thêm cái gì, chỉ đành không hề có một tiếng động làm khẩu hình với Lạc Vũ, để nàng nhẫn nại kiên cường một chút
Tất cả mọi người đều đi sạch rồi, bốn phía chỉ còn dư lại hai người Lạc Vũ và nữ vương
"Xin lỗi, con không phải cố ý" Lạc Vũ vỗ vỗ bụi bặm trên mông, chậm rãi đứng lên
Lạc Hàn không nói gì, Lạc Vũ cho rằng nữ vương là chuẩn bị tha cho nàng một lần, cho nên mới đẩy người khác ra, cho nên dứt khoác lá gan cũng thả ra một chút, mặt cười đùa, nhào tới trên người nữ vương, muốn lấy lòng một chút, ai biết còn không có tới gần thân thể của nữ vương, trên lưng đột nhiên thì đã trúng một kích nặng nề, đau đến hàm răng Lạc Vũ run lên, thân thể nhào tới trên đất, bụp một cái nặng nề quỳ gối trên phiến đá
Lạc Hàn thấy được Lạc Vũ vui vẻ ra mặt, trong lòng giận run cả người, hận không thể tìm cây roi quật trên mặt nàng. Sau đó Lạc Vũ lại hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người càng ngày càng hả hê, cho nên Lạc Hàn không nói hai lời, trực tiếp một cước đá vào trên lưng của Lạc Vũ, xem nó còn cười nổi hay không!
Ý cười của Lạc Vũ nhất thời cứng ngắc ở trên mặt, vốn dĩ dạ dày đau đến chau mày, mí mắt co giật, căn bản không tâm tư đùa giỡn, càng không có khí lực để lấy lòng làm nũng, chỉ vì chính mình chọc nữ vương tức giận, cho nên mới cố nén đau nhức muốn nói lời tốt hơn để bà ấy bớt giận, ai biết...
"Chậm rì rì chạy tới cuối cùng, ngươi còn có mặt mũi hả hê với ta!" Lạc Hàn lại là mạnh mẽ một cước đá vào trên lưng của Lạc Vũ, Lạc Vũ bị đau không lên tiếng, chỉ là dùng ngón tay gắt gao bám lấy mặt đất, Chỉ cần có thể để nữ vương nguôi giận, cho dù để bà ấy đấm đá một trận, nàng cũng không oán không hối, việc này, vồn là chính mình sai
Nhưng mà, Lạc Hàn cũng không tiếp tục đá đánh nàng, nhưng mà nghe được mệnh lệnh của nữ vương, Lạc Vũ cũng không có cảm thấy nhẹ nhõm, trái lại trong lòng cảm giác nặng nề
Lạc Hàn lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh xử trí với Lạc Vũ
"Ngươi đã không thích vác nặng chạy cự li dài, vậy thì nhảy ếch ba km, làm không xong cơm trưa cơm tối hôm nay cũng không cần ăn"
Lạc Vũ nghe được mệnh lệnh vô tình lạnh lẽo của nữ vương, mặt nhất thời xụ xuống. Tuy không cần vác ba lô cồng kềnh, ba km cũng so với năm km chạy cự li dài ngắn không ít, nhưng mà nhảy ếch so với chạy bộ khổ cực mất công sức hơn nhiều, hôm nay cái chân này nhất định sẽ nhảy gãy đi
Lạc Vũ khổ ha ha nhìn nữ vương, hi vọng Lạc Hàn có thể mềm lòng tha nàng một chút, đừng phạt nặng như vậy, nhưng mà trước mắt chỉ còn dư lại bóng lưng uy nghiêm mà cao gầy của nữ vương, lạnh lẽo đến không mang theo một tia cảm tình dư thừa
Bóng lưng, lưu lại cho nàng, đều là bóng lưng lạnh lùng, trước giờ đều không nhìn thấy biểu tình của nữ vương. Nàng là hi vọng cỡ nào, khát vọng cỡ nào, nữ vương có thể đau lòng vì nàng một chút, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái
Nhưng mà mãi cho đến thân ảnh của nữ vương biến mất ở trong tầm mắt, Lạc Vũ cũng không thấy nữ vương quay đầu lại, bà ấy cứ như vậy lạnh lùng vô tình rời đi, huấn luyện người khác, sau đó vứt bỏ một mình nàng lẻ loi bỏ ở nơi này
Một vòng bãi cát của sân huấn luyện ước chừng là 400 mét, cho nên ước chừng là bảy vòng rưỡi, Lạc Vũ ước chừng một chút, khẽ cắn răng chắc vẫn là có thể kiên trì
Nhưng mà đợi Lạc Vũ nhảy xong một vòng, mới phát hiện ý nghĩ cuả chính mình trước đó quá mức ngây thơ, nhảy ếch này so với chạy bộ không biết khó khăn thống khổ bao nhiêu, qua một vòng, hai chân liền bắt đầu ê ẩm run rẩy, trầm trọng đến như là cột bao cát dày nặng. Mặt trời chói chang treo cao, nắng chiếu đến mặt đất nóng lên, nhiệt khí hừng hực bốc hơi phát tán, trên mặt của Lạc Vũ, trên lưng đã sớm bị mồ hôi ướt nhẹp. Lạc Vũ thở hổn hển, hai chân đau đến không kềm chế được, tốc độ càng ngày càng chậm, khí lực toàn thân cũng giống như là bị rút đi, lộ trình phía trước càng ngày có vẻ xa xa khó vời
Thời gian đã giữa trưa, người khác đã hoàn thành huấn luyện kiếm thuật, đi vào trong phòng ăn rồi. Lạc Vũ liếm liếm đôi môi khô khốc, cái bụng cũng bắt đầu không yên phận ục ục kêu lên. Sáng sớm thì uống bát cháo thiu, hiển nhiên đột nhiên thật đói thật đói, cho dù cơm canh của nhà ăn và tay nghề bếp trưởng của Lạc gia hoàn toàn không thể so sánh, nhưng mà Lạc Vũ giờ khắc này, cho dù là một cái bánh bao khô quắt, cũng có thể làm sơn trân hải vị hưởng dụng
Lạc Vũ rủ xuống cái đầu thấm mồ hôi, ủy khuất cắn cắn môi dưới, tiếp tục bước chân nặng nề, hướng phía trước nhảy đi. Không có mệnh lệnh của nữ vương, nàng chỗ nào dám to gan nghỉ ngơi nhiều một khắc, chớ nói chi là chuồn êm vào nhà ăn ăn vụng
Ngay ở trong lúc Lạc Vũ đờ ra, Lạc Hàn đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, thấy được Lạc Vũ ngốc ngơ ngác ngồi xổm ở tại chỗ, lười biếng không nhúc nhích, trong lòng càng là đóm lửa bốc lên, cho nên Lạc Hàn đi lên trước, lại là một cước đá Lạc Vũ ngã lăn, "Nhìn đông ngó tay cái gì, tiếp tục nhảy cho ta!"
Lạc Vũ xoa xoa eo nhỏ đau đớn, chép chép miệng, từ dưới đất bò lên, tiếp tục khổ ha ha nhảy lên. Lạc Vũ là hi vọng mình có thể biến thành một con ếch con cỡ nào, nàng thời thời khắc khắc cũng không cần khổ cực như vậy, Lạc Vũ âm thầm thở dài, ba km này nhảy xong, chân của mình sợ là cũng phải phế bỏ đi.
Mặt trời gay gắt trên không, mặt đất càng ngày càng nóng bỏng. Nhiệt khí hướng về gò má của Lạc Vũ phả vào, gò má sưng phồng xanh đỏ cũng bị nhiệt khí kích thích hơi đau. Sau khi hoàn thành 5 vòng, Lạc Vũ triệt để hư thoát, ngã quắp trên đất, cả một chút động đậy đầu ngón tay đều khó khăn. Cổ chân cũng sưng đỏ lên, nhẹ nhàng đụng vào, đều đau đến lông mày Lạc Vũ nhảy lên. Toàn thân trên dưới đã bị mồ hôi thấm ướt, nếu như cởi quần áo ra nhẹ nhàng vắt một cái, liền có thể véo ra bọt nước. Lạc Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, mặt trời lóa mắt quá mức chói mắt, để nàng không thể không vươn tay che ở trước mắt của chính mình
"Đứng dây! Ngươi là chuẩn bị nằm trên đất tắm nắng à!" Phía sau mơ mơ hồ hồ truyền đến tiếng mắng chửi của nữ vương, Lạc Vũ cố gắng mở mắt ra, hốc mắt hơi đỏ lên, rõ ràng đều mệt đến sắp hôn mê hư thoát, tại sao còn phải nhẫn tâm ép mình như vậy! Đột phá cực hạn thân thể tự nhiên là cực kỳ thống khổ khó chịu, Lạc Vũ lại hoàn thành một vòng, lần nữa ngã nhào trên đất, thử mấy lần đều bò không dậy nổi, nàng rất mệt rất khổ sở, nàng thà bị nữ vương đánh một trận roi da, cũng đừng tiếp tục dùng cách xử phạt về thể xác này!
Lạc Hàn lạnh lùng đứng ở một bên, hai tay giao nhau, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt tái nhợt hư thoát của Lạc Vũ, ra lệnh ba lần, để Lạc Vũ đứng dậy tiếp tục, Lạc Vũ lại vẫn cứ mềm mại nằm trên mặt đất, không nhúc nhích
Sắc mặt Lạc Hàn trầm đi, dặn dò Lạc