Chương 74: Đào hầm chôn xác
Tất cả phát sinh đến quá nhanh, trong chớp mắt, Lạc Vũ chỉ kịp hơi chếch xoay cơ thể, trường đao của đầu sói mạnh mẽ đâm vào bờ vai của Lạc Vũ, máu chảy ồ ạt, nửa người trong nháy mắt bị máu tươi thấm ướt
Lượng lớn máu tươi trôi qua để Lạc Vũ có chút choáng váng, nàng bóp lấy đùi của chính mình, ép buộc chính mình duy trì tỉnh táo, đây mới thực là đọ sức sinh tử, tàn khốc vô tình, một khi thất bại, chính là đánh đổi sinh mạng, không có ai có thể cứu nàng giúp nàng, tất cả chỉ có dựa vào chính mình
Lạc Vũ một tay tóm chặt lấy bàn tay nắm lấy trường đao của đầu sói, sau đó một cước mạnh mẽ đá về sau gáy của đầu sói, mặc cho đao nhọn cắm ở bên trong máu thịt của bản thân, khoét tim rạch thịt, đau thấu tim gan
Tay trái của đầu sói cắm lấy dao găm của Lạc Vũ, máu chảy ồ ồ, tay phải thì bị Lạc Vũ chặt chẽ kéo lại, kẽ hở phía sau lộ lớn, nhưng mà đầu sói cũng coi như là thân kinh bách chiến (thân thề trãi qua chiến đấu trăm trận, kinh nghiệm phong phú) nhanh chóng cúi người ngồi xuống, tránh được cú đá tàn nhẫn của Lạc Vũ
Ngay ở lúc đầu sói một lần nữa đứng dậy, Lạc Vũ đã đem mũi dao vô tình, cắm ở trên vai mình sau đó mạnh mẽ quăng tới phương hướng của đầu sói, đầu sói vừa mới đứng dậy, thân thể còn không có đứng vững, trong nháy mắt đã bị trường đao của mình thẳng tắp cắm vào cái trán
Máu tươi theo cái trán ồ ồ chảy xuống, dọc theo sống mũi, môi, lướt xuống ở trên cổ, sau đó quần áo ướt sũng, con mắt của đầu sói lồi đến thật to, hiển nhiên khó có thể tin, nữ nhân này chính mình từng xem thường như vậy, lại sẽ có một ngày giết chết chính mình
Thân thể của đầu sói bắt đầu chậm rãi trượt xuống, huyết dịch cũng tí tách gõ ở trên mặt đất, cô ta cười đến rất quỷ dị, thậm chí có loại sung sướng vui mừng của giải thoát
Lạc Vũ từng ngụm từng ngụm thở dốc, tay chân lạnh lẽo một mảnh, mồ hôi nóng phía sau toàn bộ biến thành mồ hôi lạnh, lạnh lẽo thấm người
Giết người rồi, nàng giết người rồi....
Đầu sói mềm mại ngã trên mặt đất, dưới thân là một bãi lớn máu tươi, máu tươi chậm rãi chảy xuôi, chảy đến bên chân của Lạc Vũ, làm ướt đáy giày của nàng
Lạc Vũ chấn kinh lui về sau hai bước, trong đầu một mảnh trống không, nàng dựa lưng vào vách tường, tay chân như nhũn ra, mùi máu tanh nồng nặc vọt tới đầu nàng choáng váng
Nàng muốn khóc, thế nhưng nàng không có rơi lệ, bởi vì nàng biết bây giờ không phải là thời khắc mềm yếu, không có nữ vương, không có Tịch Thất, hiện tại tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên cho dù lại sợ hãi, sợ hãi hơn nữa, cũng nhất định phải, không thể không kiên cường dũng cảm
Lạc Vũ đi từ từ tiến lên, chạm chạm mặt của đầu sói, thân thể vừa rồi còn ấm áp đã bắt đầu trở nên lạnh, Lạc Vũ thăm dò mạch đập và hô hấp của đầu sói, tin chắc cô ta là thật sự chết rồi
Đầy phòng toát lên mùi rỉ sắt, loại mùi ngạt thở kia để Lạc Vũ khó chịu đến muốn ói, con mắt của đầu sói vẫn cứ trợn trừng lên, có mấy phần dữ tợn, chất lỏng màu đỏ sền sệt thấm vào giày bông, lòng bàn chân có loại cảm giác dính nhơm nhớp
Lạc Vũ mới vừa bước lên trước, đã bị chất lỏng đầy đất làm trượt, nàng đụng tới bộ thi thể lạnh lẽo kia, mặt thậm chí đều kề sát ở trên môi của người chết, Lạc Vũ sợ đến tê cả da đầu, nhảy vọt lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy
Lạc Vũ hít sâu vào một hơi, cực lực để cho mình tỉnh táo lại. Hiện tại việc quan trọng nhất là xử lý xác chết, còn phải thần không biết quỷ không hay đem xác chết chôn kĩ, tuyệt không thể bị người khác phát hiện. Sau đó còn phải dọn dẹp hiện trường, đem vết máu đầy đất làm sạch sẽ
Làm rõ dòng suy nghĩ, Lạc Vũ hơi hơi không hoảng loạn như vậy, ngón tay run rẩy bắt đầu chấp hành kế hoạch. Dùng ga giường đem nền đất lau khô ráo, sau đó đem cái túi dơ bọc lại xác chết, đầu sói so với Lạc Vũ cao hơn nửa cái đầu, thân thể cũng rắn chắc cường tráng không ít, Lạc Vũ mới vừa đem xác chết khiêng ở trên vai, suýt chút nữa thân thể lệch đi, ngã nhào trên đất. Nếu như không phải huấn luyện vác nặng mấy tháng nay, nàng căn bản không thể có sức lực khiêng xác chết trên bờ vai
Trên vai vác một bộ thi thể, tự nhiên không thể từ cửa lớn nghênh ngang đi ra ngoài, Lạc Vũ đẩy cửa ra, leo cửa sổ nhảy ra, nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó yên tĩnh lẻn đi nơi tối đen
Phía trước là một mảnh đầm lầy, rất tối rất âm u, Tiểu Dung từng nhắc nhở nàng, nửa đêm tốt nhất đừng một mình lên trước, nhưng mà bây giờ chuyện xảy ra quá đột nhiên, nàng cũng không thể không kiên trì chạy đến đầm lầy tràn đầy xương trắng, biết ăn thịt người trong truyền thuyết
Buổi tối, một mảng trời xanh đại thụ đen như mực, nhìn không rõ ràng, phảng phất là từng cái từng cái giống như quái thú đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng sẽ mở miệng lớn như chậu máu nuốt người vào trong bụng. Trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng có vài con con dơi bay qua, mở to từng đôi con mắt đỏ ngầu, ở trong trời đêm xoay quanh qua lại
Lạc Vũ đi hơn mười phút cuối cùng mới dừng lại bước chân chạy trốn, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất chôn xác. Đêm đen thùi, bên tai là tiếng kêu oa oa kì quái, trong rừng cây thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng tiếng xột xoạt kỳ quái
Ở đây loại địa phương kinh khủng âm hàn đào đất chôn người, càng gia tăng thêm mấy phần khủng bố, Lạc Vũ hai tay ôm vòng, gió bốn phía tựa hồ lạnh đến mức có chút quỷ dị, khiến người ta tóc gáy dựng thẳng
Lạc Vũ đem ga giường chứa xác chết mở ra, từng tầng từng tầng tách ra, dưới ánh trăng u ám, sắc mặt của đầu sói có chút xanh lên, cặp mắt kia vẫn cứ trợn trừng lên, nhìn chòng chọc Lạc Vũ, Lạc Vũ vội vàng nhắm mắt lại, khẽ run rẩy thò tay ra, muốn đem con mắt của đầu sói khép lại, ai biết mới vừa đụng tới mặt của đầu sói, trong hoảng hốt thi thể kia tựa hồ nhúc nhích một chút
Lạc Vũ sợ đến rút tay trở về, nhìn ngó bốn phía âm lãnh đen kịt, hô hấp càng ngày càng ngắn ngủi cấp bách. Nếu như vào lúc này, nữ vương ở bên người thì tốt rồi
Nhưng mà thực tế thì tàn khốc, hiện tại nàng một mình lẻ loi ở rừng núi hoang vắng này, đào đất chôn người
Lạc Vũ không có công cụ loại xẻn, chỉ đành dùng tay đào, ngón tay bị đá cứng ma sát ra máu, đau đến xót ruột, nhưng mà nàng vẫn không có dừng lại, loại địa phương đáng sợ này nàng thật sự là một giây cũng không muốn ở thêm, cho nên càng nhanh càng tốt, nhanh đưa xác chết chôn kĩ trở về
Lạc Vũ đào được một nửa, đụng phải một vật gì đó cứng rắn lạnh lẽo, không giống như là tảng đá, dựa vào ánh trăng, Lạc Vũ nhìn xuống dưới, sắc mặt nhất thời xanh, cư nhiên là một đoạn xương người thật trắng, bây giờ đang lạnh lẽo thê lương tản ra ánh sáng trắng lạnh rét
Lạc Vũ vội vàng đem xương vứt ra ngoài, doạ ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn quanh bốn phía, lẽ nào nơi này là một bãi tha ma hay sao? Lưng phát lạnh, Lạc Vũ che mặt, sợ sệt đến cơ hồ muốn khóc rống ra, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường vẫn không có nước mắt
Lạc Vũ đem xác chết