Chương 90: Tranh sủng
Thời điểm trở lại tổng bộ Lạc gia, đám người Lạc Lan đang lấp kín ở cửa lớn, vừa nhìn thấy nữ vương xuống xe, liền vội vội vàng chạy tới, tựa hồ có chuyện gấp gáp gì muốn báo cáo
Thời điểm xuống xe, Lạc Vũ và nữ vương vừa nói vừa cười, bầu không khí cực kỳ vui vẻ, Lạc Vũ âm thầm suy nghĩ, tuy trước đó phạm vào sai lầm lớn, nhưng mà thấy nữ vương tâm tình vui vẻ như thế, hơn nửa xóa bỏ toàn bộ, chuyện cũ sẽ bỏ qua, nghĩ đến không cần bị đánh bị phạt, Lạc Vũ mặt mày cong cong, tâm tình thật tốt
Nhưng mà lập tức, Lạc Lan liền dẫn đến một cái tin tức xấu to lớn, để sắc mặt của nữ vương trong nháy mắt từ trong xanh chuyển âm u
Một trong năm người ứng tuyển kế thừa vì thi thố tài năng, giết chết Thất Sát lập công, ở trước mặt nữ vương đại nhân khoe khoe khoang một phen, để nữ vương thừa nhận thực lực của chính mình, trực tiếp đem vị trí chủ nhà Lạc gia đời kế tiếp đưa cho hắn, kết quả...
Kết quả là rõ ràng, Tịch Thất cặn bã kia thực lực là đặt tại nơi đó, Lạc Vũ đều chỉ có thể bị cô ấy đặt ở dưới thân, Lạc Lan đối đầu vối cô ấy cũng hoàn toàn không có phần thắng, huống chi là người khác
Cho nên, đen đủi bị Tịch Thất đại nhân bẻ gảy tay chân, sắp thoi thóp rồi....
"Mẹ, chúng ta phái người cứu hắn không?" Thanh âm của Lạc Lan quả thực là nhu tình như nước, thâm tình, buồn nôn đến Lạc Vũ nổi lên một lớp da gà
"Ngu xuẩn đáng chết! Đồ con lợn ròng rã huấn luyện nửa năm thành sự bất túc bại sự hữu dư(chuyện thành không có chuyện hư có thừa)! Loại này không biết trời cao đất rộng, tự cho là đầu gỗ, chết rồi đáng đời!" Nữ vương đại nhân bốc hỏa lên đầu, nóng nảy phiền lòng, hận không thể đem tên khốn kia ngàn đao vạn quả. Bây giờ thế cuộc của Lạc gia và Thiên Ảnh rất vi diệu, đôi bên từng người thỏa hiệp mới hơi đạt thành cục diện cân bằng, xây dựng lên quan hệ hợp tác, bây giờ náo như vậy, Thiên Ảnh bên kia nói không chắc sẽ trở mặt, những ngày kế tiếp e sợ lại là một trận ánh đao mưa máu, hoàn toàn không để người ta sống yên ổn mấy ngày!
Lạc Vũ trốn ở góc tường, không tự chủ được run run một hồi, lời này của nữ vương làm sao nghe tới như là đang mắng nàng đây? Nữ vương đại nhân sẽ không phải là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe chứ? Lạc Vũ đem đầu nhỏ chôn đến thấp hơn, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại
"Loại phế vật này chết không hết tội, không cần lãng phí nhân lực vật lực cứu người. Cùng lúc liên hệ với Thiên Ảnh, muốn giết muốn xẻo toàn bộ nghe Thất Sát xử trí, cho dù hắn trốn về, Lạc gia chúng ta cũng sẽ đập chết hắn đem xác chết đưa cho Thiên Ảnh" Chết một cái hai cái nhân vật nhỏ không liên quan, duy trì hòa bình với Thiên Ảnh mới là là quan trọng hơn, loại chọn lựa này căn bản không cần suy nghĩ nhiều
"Loại tính tình lỗ lỗ mảng mảng này, không đầu không đuôi kích động, sớm muộn đều sẽ hư chuyện, loại gieo vạ này, Thiên Ảnh không động thủ, ta cũng sẽ tự mình động thủ giết chết" Trên mặt Lạc Hàn che đậy một tầng dày đặc hàn băng, Lạc Vũ rón ra rón rén lui về phía sau vài bước, cách đến gần quá sợ là sẽ phải bị đông cứng
Nữ vương đại nhân một câu nói quyết định vận mệnh của người kia, tử vong là tất nhiên, nhưng mà theo như thủ đoạn tàn nhẫn của Tịch Thất, chỉ sợ sẽ không khiến người ta thoải mái chết đi. Người chọc tới Thất Sát, xưa nay cũng sẽ không có quả ngon ăn,
Lạc Vũ rùng mình một cái, luôn cảm thấy trong lời nói của nữ vương đại nhân, có ý riêng, giống như là đang nói chính mình. Tự tay giết chết, khụ khụ khụ, nữ vương người cũng quá nhẫn tâm rồi. Lạc Vũ sợ đến trái tim nhỏ phịch phịch nhảy lên
"Mặc hắn tự sinh tự diệt sao?" Lạc Lan khe khẽ thở dài một tiếng, thần sắc mơ hồ có chút không vui, cũng không phải cô ta và người kia quan hệ tốt bao nhiêu, thiếu một đối thủ cạnh tranh vốn là việc tốt, nhưng mà làm cho cô ta cực kỳ khó chịu là, thời điểm trước đó Lạc Vũ gặp nạn, nữ vương lại bỏ lại một đám lão đại khu vực, vội vội vàng vàng thì chạy đi Thiên Ảnh. Hoàn toàn không có suy nghĩ bận tâm qua mặt mũi của Thiên Ảnh, không muốn đắc tội Thất Sát các loại, càng không có một câu bạc bẽo, mặc cho xử trí, chết rồi tốt nhất, hoàn toàn là đáng đời!
Nhưng mà mệnh lệnh của nữ vương đại nhân lại là không thể không tuân thủ, Lạc Lan tuy thân là đại tiểu thư hợp quy cách Lạc gia, cũng không dám nghi vấn thêm, nhưng mà thật sự là đối với Lạc Vũ thấy ngứa mắt, thế là có vẻ như hững hờ nói một câu, "Vũ muội muội dũng cảm xông vào Thiên Ảnh lại bình an vô sự, thật sự là quá tốt"
Lạc Vũ bị buồn nôn rồi, Lạc Lan đại tiểu thư, ngươi còn có thể buồn nôn một chút nữa hay không, Vũ muội muội, ọe...
Nữ vương đang nổi nóng, nghĩ đến Lạc Vũ làm xằng làm bậy, nhất thời nổi trận lôi đình, trong đó nhiều hơn là bất an và nghĩ mà sợ, vạn nhất lúc đó chính mình không đến kịp, có lẽ ở lúc cô đến Thiên Ảnh, Lạc Vũ cũng đã ít đi con mắt, hay là bị người cắt xuống lỗ tai hay không?
Lạc Vũ lén lén lút lút, rón ra rón rén chuẩn bị lặng lẽ bí mật về phòng, ai biết vẫn bị nữ vương bắt được, Lạc Hàn một cước tàn nhẫn đá vào trên đầu gối của Lạc Vũ, Lạc Vũ ai ya một tiếng, phù phù quỳ xuống đất, nhe răng trợn mắt hung hăng trừng Lạc Lan một cái
Con nhóc này, cư nhiên hãm hại mình! Cái gọi là nằm trúng đạn, rõ ràng là người khác làm ra đại họa, làm sao giận chó đánh mèo lên đầu mình, vì không chịu đòn, cô ta vẫn đóng vai dáng dấp tinh khiết vô hại, thỉnh thoảng bán manh làm cho nữ vương hân hoang.... Kết quả.... Lạc Vũ sắp tức chết rồi, Lạc Lan là cố ý tìm cớ!
"Muốn tạo phản có phải không, kêu ngươi quỳ xuống cho ta còn dám trừng ta!" Lạc Hàn tức giận đến lại là một cước mạnh mẽ đá vào trên lưng của Lạc Vũ
Oan uổng a! Rõ ràng trừng là Lạc Lan! Thật là vô tội, nữ vương đại nhân minh xét a!
Lạc Vũ còn chưa kịp biện giải, trên đầu lại bị đánh một bạt tay, hí hí, đau...
"Quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm cho ta, quỳ không tốt roi mây hầu hạ!" Nữ vương vô cùng thiếu kiên nhẫn bỏ lại một câu nói, liền hất tay rời đi. Ngu xuẩn ám sát Thất Sát kia trêu chọc một đóng chuyện phiền toái phải xử lý ngay, nếu không, nữ vương khẳng định có lòng thanh thản hảo hảo dùng roi mây thoải thoải mái mái hầu hạ Lạc Vũ một phen, để nàng thật nhớ lâu một chút
Nữ vương đại nhân hỉ nộ vô thường, trước đó vẫn là mưa thuận gió hòa, trong nháy mắt chính là sấm sét đan xen, thậm chí còn nguy hiểm da thịt bị khổ
Lạc Vũ quy quy tắc tắc quỳ trên mặt đất, ai thán chính mình thân thế thê lương, nữ vương có con