Phòng khách rộng khoảng hơn năm mươi mét vuông, hình dáng là hình chữ nhật cực kỳ cân đối, gam màu sáng sủa làm tông màu chủ đạo.
Sàn nhà được lát bằng gạch cẩm anh tím, ghế sofa cùng với bàn uống nước đều thuộc loại hàng hiếm, đắt tiền.
Xung quanh căn phòng khách đều được trang trí một cách tỉ mỉ, từ đồng hồ mạ vàng treo trên tường đến vị trí bày bố những bức ảnh gia đình, kệ sách đều được sắp xếp ngay ngắn, trang thiết bị tiện nghi đều toát ra mùi tiền bạc, mùi giàu sang quý phái.
Đinh Thừa Phong vừa xuống đến nơi đã bị bao ánh mắt nhìn chằm chằm, hệt như hổ dữ đang rình mò tìm cách tấn công con mồi.
Người lớn tuổi nhất chính là Bạch Long Đức ngồi ở chính giữa, hai bàn tay già nua nhăn nheo chống trên chiếc gậy ba toong, còn phía hai bên là mọi thành viên trong gia đình họ Bạch, từ con trai trưởng đến con trai út, từ cháu trai trưởng đến cô cháu út, và có thêm ba vị phu nhân trẻ trung tài năng.
Đinh Thừa Phong nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu xuống lồng ngực, sau đó không nhanh không chạm đến đứng sau lưng vợ mình.
Lúc này Bạch Long Đức khẽ ho một tiếng, nhìn về phía người đàn ông đang đứng sau lưng cháu gái mình, ánh mắt hiền hoà, giọng nói hơi khàn khàn vì đang ở tuổi già, vẫy tay gọi hắn lại gần.
"Thừa Phong, mau lại đây!"
Đinh Thừa Phong cũng không lề mề, nhanh chóng đứng bên cạnh ông cụ.
"Thưa ông, ông có gì căn dặn con sao?"
Hắn hơi cúi người, ghé miệng sát vào tai Bạch Long Đức nói chuyện để cho ông cụ dễ nghe hơn.
Bạch Long Đức vươn tay ra vỗ lấy vai của hắn, nhìn tất cả thành viên trong nhà rồi nói.
"Kể từ nay gia đình ta có thêm một thành viên mới.
Ta hy vọng chàng trai này sẽ đối xử tốt với Tiểu Sa nhà ta, và không một ai trong gia đình này được phép khinh thường Thừa Phong dù cậu ta chỉ ở rể."
Ông cụ đưa mắt nhìn về người cháu gái đang ngồi phía cạnh mình, ánh mắt cưng chiều ra hiệu với cô.
"Tiểu Sa, bây giờ con là người đã có chồng.
Ông hy vọng con sẽ không cô đơn như mọi khi nữa, nếu có việc gì tâm sự thì con hãy cứ nói với chồng mình.
Còn nếu như hắn giở thói bắt nạn con, con hãy nói với ông, ông sẽ trừng phạt nghiêm minh."
Vừa nói Bạch Long Đức gõ chiếc gậy ba toong xuống nền gạch đá thạch anh, tạo ra âm thanh lạch cách dễ nghe.
"Con mạnh mẽ vào, đừng nên trầm tính như mọi khi.
Ông làm như vậy chỉ muốn tốt cho đứa con gái duy nhất trong nhà họ Bạch này.
Có như vậy, sau khi đến với thế giới bên kia, ông mới có thể yên lòng bước đi mà không cần phải ái ngại ngoảnh mặt lại, đắn đo về con nữa."
Nghe ông cụ nói vậy, Bạch Tú Sa chỉ biết nắm chặt lấy một mớ váy trong lòng bàn tay, hàm răng đều đặn