"Vợ...!anh có thể tắm chung..."
Đinh Thừa Phong cảm nhận được lời khẩn cầu của mình không được thông qua, bèn lủi thủi quay lưng rời khỏi căn phòng này.
Nhưng khi bàn tay của hắn đặt lên tay nắm cửa thì tự nhiên vạt áo của hắn bị kéo lại.
Đinh Thừa Phong sửng sốt, từ từ đánh ánh mắt nhìn về phía vật đang níu giữ bên áo mình lại.
Một bàn tay thon thả trắng nõn đang giữ một góc áo lại, Đinh Thừa Phong ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, thấy nét mặt lạnh tanh của cô gái.
Bạch Tú Sa không nói cũng chẳng rằng, ánh mắt của cô hơi nhìn sang hướng khác.
"Em...!đồng ý cho anh tắm ở đây sao?"
Bạch Tú Sa mím môi, dù không muốn nhưng cô đành phải chấp nhận một người đàn ông khác dùng chung đồ của mình.
Cô gật đầu, sau đó buông áo của người đàn ông ra.
Đinh Thừa Phong cũng không lề mề, ngay lập tức mang đồ vào phòng tắm, không thèm khoá trái cửa lại.
Bạch Tú Sa quay lại nhìn cách cửa phòng vừa khép, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Song cô nhanh chóng lấy chiếc laptop ở trong ngăn kéo ra, leo lên giường ngồi làm việc riêng của mình.
Cô gái bắt đầu lên kế hoạch, lịch trình cho bản thân mình.
Sau đó vào phần soạn thảo, chuẩn bị những phần mềm thật kỹ càng, sau đó bắt tay vào công việc soạn một bản nhạc mới.
Chưa đến mười lăm phút sau, phòng tắm truyền ra tiếng động, cánh cửa đột nhiên mở ra khiến cho Bạch Tú Sa giật mình, cô vội vàng để laptop sang một bên, mắt liếc nhìn về phía người đàn ông.
Cô vẫn chưa quen có sự tồn tại của người đàn ông khác trong căn phòng này.
Đinh Thừa Phong bước ra bên ngoài, trên người khoác áo choàng ngủ màu xám, hai vạt áo khép hờ để lộ ra cơ ngực khoẻ khoắn.
Trên gương mặt đẹp trai với góc cạnh rõ ràng, độ cong hàm dưới gọn gàng và cứng cáp hệt như lưỡi dao, đôi mắt đẹp màu hổ phách long long có chút nước, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng về phía người con gái.
Mái tóc còn ướt sũng rủ xuống khuôn mặt tuấn tú kia, từng giọt nước nhỏ đọng ở ngọn tóc rơi xuống sống mũi cao dài, xuống bả vai vững chắc và cơ ngực rắn chắc.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của người đàn ông vô cùng cuốn hút, cùng với cử chỉ ánh mắt của hắn mang đến một cảm giác đàng hoàng chững chạc.
Đúng là thân hình của một người đàn ông trưởng thành, già dặn kinh nghiệm sống.
Đường đường là một người có nhan sắc hoàn hảo thế kia, ấy thế mà chỉ là một hoạ sĩ quèn, lại còn đi ở rể trong một gia đình mình chưa tìm hiểu đến.
Đinh Thừa Phong nhìn cô một cái, lạnh lùng bước về phía ban công căn phòng, nhưng chợt nhớ đến bản thân mình đang giả vờ hiền lành, yếu đuối, phải học cách làm nũng.
Giây phút sau, hắn lật mặt ngay lập tức.
Hắn bày bộ mặt đáng thương, có chút mếu máo đến trước mặt Bạch Tú Sa, đưa chiếc khăn tắm ra.
"Vợ ơi, anh muốn vợ lau khô tóc!"
Bạch Tú Sa nhíu mày nhìn về chiếc khăn bông trên tay người đàn ông, cảm thấy khá quen mắt.
Hình như...!chiếc khăn này là khăn tắm của cô...
Cô gái nhìn thấy hình con hạc do chính tay mình thêu ở góc khăn, bàng hoàng trong giây lát, sau đó liếc mắt nhìn về phía khuôn mặt ngây thơ của người đàn ông.
"Tại sao anh lại dùng khăn tắm của tôi?"
Cô đưa tay lên bày ra những thuật ngữ của người câm, ánh mắt khó chịu nhìn hắn.
Đinh Thừa Phong gãi đầu chỉ biết cười trừ, từ đầu đến cuối nhìn cô