Đinh Thừa Phong cười khẩy.
Lại có một tên cáo già lòng tham vô đáy lại xuất hiện rồi.
Đúng là chưa gặp quan tài nên chưa đổ lệ.
"Em rể cũng đã đứng tuổi! Một thằng đàn ông đã ba mươi tuổi mà không có cơ nghiệp riêng thì chẳng khác nào là một thằng tồi?" Bạch Sơn Thuỷ điềm đạm nói, ánh mắt hướng về thằng rể chướng mắt.
Hai anh em nhà Bạch Phàm Tuân nhướng mày, trong lòng tỏ ra thích thú.
Không ngờ trong cái gia đình này, lại có người cùng chung chí hướng với bọn họ.
Bạch Minh Án cười đắc ý, chống tay trước cằm, nhìn về phía Bạch Sơn Thuỷ mà nói.
"Vốn dĩ em rể là một thằng đàn ông tồi rồi." Vừa nói, Bạch Minh Án cố ý nhấn mạnh câu cuối: "Chính vì lý do đó mà chấp nhận ở rể nhà ta."
Anh ta đá chân mày, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ liếc xéo về phía Đinh Thừa Phong.
"Em rể, em nghĩ sao về vấn đề kiếm thêm việc làm?"
Đinh Thừa Phong chẳng thèm nghĩ ngợi, đắn đo gì, đem những lời nói thừa thãi bọn họ vừa bàn bạc bỏ ngoài tai, trực tiếp đáp trả lại.
"Không có hứng!"
Vốn dĩ từ trước đến nay hắn vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, không kiểm soát được lời nói dẫn đến lời vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người có mặt trong bữa cơm đều ngạc nhiên, há hốc mồm.
Bạch Tú Sa chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không tin ngữ điệu vừa rồi là của hắn ta.
Đinh Thừa Phong dường như nhận ra bản thân mình sơ suất, hắn ngây lập tức lật mặt, thay đổi thái độ, ngữ điệu cũng dịu hẳn.
"Ý tôi là tôi không có hứng thú làm công việc mà mình không có đam mê.
Tôi chỉ quen việc nội trợ trong nhà cùng với đam mê vẽ."
Bạch Phàm Tuân trầm lặng, ánh mắt có chút khó hiểu nhìn hắn, song không tìm ra được điểm bất thường, quay sang nói với Bạch Long Đức.
"Ông nội, Bạch gia chúng ta không thể để cho một thằng đàn ông vô dụng ở trong gia đình được.
Chẳng phải khi còn nhỏ ông đã dạy mọi người phải hoàn thiện bản thân mình thật tốt.
Trưởng thành phải cố tìm ra công việc có mức thu nhập ổn định, có thể nuôi sống bản thân của mình."
Bạch Minh Án ngồi cạnh cũng phụ hoạ theo, ngật đầu lia lịa.
"Phải đó, anh trai cháu nói chí phải!"
"Dù Đinh Thừa Phong đã trở thành thành viên trong gia đình mình, không nên vì em họ mà không cần đi tìm việc làm ngoài giờ.
Em họ cũng phải lên trường học, thời gian đó em rể cũng có thừa thời gian để tìm công việc nào đó để trang trải cuộc sống."
Bạch Long Đức nghe xong, ông không còn cách nào khác.
Vốn dĩ ông chỉ muốn Đinh Thừa Phong về đây chăm lo cho cháu gái rượu của mình, không cần có tài cán gì, chỉ cần hiểu ý và hết mực yêu thương cho Bạch Tú Sa mà thôi.
Ông cụ cũng hiểu ra tính tình giai như đỉa đói của anh em nhà Bạch Phàm Tuân.
Nếu như ông không chịu nói đỡ cho bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ lảm nhảm đi lảm nhảm lại vấn đề này.
Vì vậy, Bạch Long Đức mới nhìn về phía Đinh Thừa Phong, hỏi ý kiến của hắn.
"Thừa Phong, cháu thấy lời của anh cả thế nào? Cháu có đồng ý không?"
"Lòng tốt của anh cả cháu luôn nhận.
Không biết anh cả đây có công việc gì muốn giới thiệu cho thằng em rể bất tài này sao?"
Đinh Thừa Phong trong lòng cảm thấy phiền toái.
Trước kia kẻ nào khiến hắn phải phiền lòng, ngay lập tức trong đêm đó kẻ ấy