Chỉ có trời mới biết lý do tại sao Đinh Thừa Phong lại nói dối trắng trợn như vậy.
Bởi vì bàn tay mà Nhạc Thảo Mai định chạm vào đang bị thương.
Nếu như mà bà ta sờ vào, chắc chắn trên tay bà sẽ bám một lớp phấn, từ đó Nhạc Thảo Mai sẽ sinh ra cảnh giác, nghi ngờ động thái của Bạch Tú Sa hơn.
Nhạc Thảo Mai ngượng nghịu, chỉ à một cái.
Định nói với Bạch Tú Sa câu gì đó lại bị tên ở rể này chắn họng.
"À phải rồi, đã đến giờ con phải dẫn vợ đi mua sắm rồi! Xin phép con đưa vợ đi trước."
Nói xong, Đinh Thừa Phong nắm lấy bên tay không bị thương của Bạch Tú Sa, dắt cô rời khỏi phòng ngủ của mình.
Sau khi thấy bóng lưng của hai người rời đi, nét mặt của Nhạc Thảo Mai lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Chỉ thấy bà ta rón rén đi về phía cửa phòng, ngó dương đông kích tây như đang tìm thứ gì đó.
Cảm thấy không có điểm gì bất thường, bà ta đóng cửa phòng lại, còn mình bước về phía bàn trang điểm của Bạch Tú Sa.
Phải nói đồ vật trang trí trong phòng đứa cháu độc nhất vô nhị nhà họ Bạch thật đắt đỏ.
Chỉ là chiếc bàn trang điểm thôi mà cũng được làm từ chất nhựa cứng đắt tiền, bền bỉ, thiết kế nhiều ngăn kéo.
Nhạc Thảo Mai lục lọi hai ngăn kéo cuối cùng, thấy không phải đồ mình cần thì ngay lập tức để lại vị trí cũ.
Đến ngăn kéo thứ ba, Nhạc Thảo Mai cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình cần tìm.
Chỉ thấy bà ta cầm lọ thuốc vitamin lên, ngắm nghía xung quanh lọ thuốc, sau đó mở lắp ra mà ngửi.
Nhạc Thảo Mai cười gian xảo một cái, từ trong túi áo lấy ra một lọ vitamin cùng nhãn mác, chỉ khác viên thuốc bên trong có màu sắc vàng nhạt hơn nguyên bản gốc, thay thế vào chỗ của lọ thuốc thật.
Sau khi làm việc mờ ám xong, Nhạc Thảo Mai cất lọ thuốc của Bạch Tú Sa vào trong tay áo, chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.
Cũng may bên ngoài không có ai đi ngang qua, bà ta thuận lợi rời khỏi phòng ngủ của Bạch Tú Sa.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cổng lớn khu trung tâm thương mại.
Nhìn thấy chiếc xe đắt đỏ dừng đột ngột ở đó, bảo vệ đã trạc năm mươi tuổi đi đến, gõ vào cửa kính xe.
"Xin chào quý khách! Mời quý khách lái xe vào trong!"
Đinh Thừa Phong nắm tay Bạch Tú Sa đang ngồi ghế phụ, cô theo phản ứng của cơ thể mà rút tay lại.
Nhóc con này vẫn chưa quen sự nhiệt tình của hắn.
"Tú Sa, hay là chúng ta vào đây mua sắm? Mấy trung tâm thương mại khác anh sợ họ không nhiệt tình như ở đây!"
Bạch Tú Sa im lặng, mắt nhìn về cửa sổ xe.
Cô nàng căn bản không có hứng thú đi mua sắm, nhưng do tình huống bắt buộc nên Bạch Tú Sa miễn cưỡng đồng ý đi.
Đinh Thừa Phong được bảo vệ chỉ lối vào chỗ đỗ xe thích hợp.
Sau đó hắn cùng cô gái bước vào bên trong trung tâm thương mại.
Bởi vì sợ người ngoài chỉ trích, Bạch Tú Sa miễn cưỡng khoác tay người đàn ông, bước theo anh