Sau một hồi nghe biện minh, cuối cùng đồng tử của người đàn ông đeo mặt nạ giãn ra, hắn ta hừ lạnh một cái, hai chân vắt chéo gác lên thành bài.
"Mạt Sơ Khai, trình độ của chú dạo này xuống cấp thậm tệ."
Nghe người đàn ông đeo mặt lạ nói, Mạt Sợ Khai càng thêm phần sợ hãi hơn.
Hắn ta không ngừng đập đầu xuống đất, miệng lải nhải liên tục.
"Kim chủ, xin thứ lỗi! Hãy cho tôi một cơ hôi.
Tôi tuyệt đối không để cho bọn chúng vượt mặt thêm lần nữa."
Hoắc Từ Hiên đứng bên ngoài, không muốn đàn em của mình phải gánh tội.
Dù sao suốt mười mấy năm qua, Mạt Sơ Khai là người mà gã ta tin tưởng và giao phó nhiệm vụ nhiều nhất.
Gã ta coi trọng hắn như một cánh tay trái đắc lực của mình, bây giờ bị mất đi một tay, có khác gì cuộc đời của gã chênh vênh giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Người đàn ông đeo mặt lạ không nói gì thêm, sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.
"Điều tra về tên đó chưa?"
Hoắc Từ Hiên lấy ra một sấp tài liệu, sau đó đưa đến trước mặt của người đàn ông.
"Đây toàn bộ tư liệu tôi đã cho người điều tra.
Mười năm trước hắn ta chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, tên Mặc Vô Song.
Sau khi bị người ta vu oán giá hoạ, hắn ta đã bị đổi ra khỏi quân đội, cộng thêm việc vợ hắn bị cưỡng bức đến chết nên hắn mới dấn thân vào tổ chức xã hội đen để trả thù cho vợ mình.
Sau khi trả thù xong, hắn ta vẫn tiếp tục hoạt động trong tổ chức, nhưng vào một tuần trước hắn tự nhiên rút khỏi tổ chức.
Tôi đoán hắn ta đang lên kế hoạch để đối đầu với chúng ta."
Người đàn ông nhìn qua tư liệu một lượt, nhận ra điểm bất thường trên tài liệu, quay sang hỏi.
"Hắn ta chỉ là một tên lính quèn, tại sao có thể liên qua đến nhà họ Ảnh được?"
Hoắc Từ Hiên trầm tư, gật đầu sau những phán đoán của mình, nói: "Tôi đã từng nghĩ đến việc này.
Rõ ràng hắn xuất thân từ binh lính, tại sao hắn lại quan tâm đến vụ hoả hoạn của nhà họ Ảnh.
Hoặc có thể hắn là họ hàng xa của tên Ảnh Huyết Ân?"
Người đàn ông lắc đầu, ném tập tài liệu về phía Hoắc Từ Hiên.
"Điều đó không hề xảy ra, hắn ta không liên quan gì đến nhà họ Ảnh.
Trừ trường hợp hắn đang làm theo mệnh lệnh của tên cầm đầu."
Hoắc Từ Hiên nghĩ bụng cảm thấy cũng có lý, gã ta hỏi lại: "Nhưng tên cầm đầu có khả năng là ai cơ chứ? Hơn năm mươi mạng sống nhà họ Ảnh đã bị chúng ta tiêu diệt rồi."
"Ông không còn nhớ mười năm trước sau khi vụ hoả hoạn đó xảy ra, hàng nghìn băng phái đã quan tâm đến, rất nhiều tay cầm đầu sai người tìm kiếm tung tích của kẻ hành hung nhưng không thành.
Giả thiết đặt ra ở đây chỉ có khả năng là người anh em song sinh của Ảnh Huyết Ân."
Hoắc Từ Hiên ngạc nhiên muốn rơi chiếc cằm xuống đất, giọng lắp bắp: "Cái gì? Lão già đó còn có một người anh em sinh đôi?"
"Ông nội tôi từng là bạn thân của Ảnh Huyết Ân nên biết rõ từng chi tiết trong gia đình lão ta.
Nhưng có đều em trai của lão ta, Ảnh Huyết Thục đã không còn tồn tại nữa, ông nội tôi nghi lão Thục đang cầm đầu