<sức chịu đựng quả nhiên quái vật....con trai>(Hamiko Thần Chiến)
Liên tục bị đánh văng đi như một bao cát, Haruto cảm thấy mình khá tệ, không phải vì cậu run sợ trước cô gái với mái tóc bạch kim kia mà là vì sức mạnh của cậu giờ đây thực sự không là gì đối với cô ta. Nhưng cậu cũng chẳng phải kẻ khiếp sợ thứ gì, ngạo mạn vẫn ngạo mạn, từng lần cậu bị đánh bật lại là một lần cậu lao lên với cú đấm rền bạo, áp lực toả ra tứ phía như một vùng trung tâm bão nhưng đối với Hamiko thì cũng chẳng có biểu cảm gì khác biệt, lại một lần đánh Haruto ra xa khỏi mình thì lại là một lần cô cảm thấy sự cứng đầu cực kì của cậu trai này. Ánh mắt đó, là tổ hợp tất cả những gì u ám, nguy hiểm, hung tàn nhất cứ thế thẳng đâm qua Hamiko.
Giờ đây, bộ đồng phục đã rách đôi chút, lâu lâu lại có chút máu rỉ ra từ những vết thương do va quệt, da đầu cũng đã bắt đầu rách ra làm máu như dội thẳng xuống mắt Haruto, giờ đây, một mắt cậu đỏ lòm vì máu nhuộm. Liên tục là những hào quanh của thần chết đen đặc dâng lên như một cốc nước bị đổ mực. Chỉ cần một giọt, tất cả sẽ là một màu đen.
<sức mạnh bóng tối này......mẹ chưa từng gặp qua thứ nào hôi tanh thế này? Có lẽ con cần được khai sáng tâm linh>(Hamiko)
<khai sáng? Đừng làm ta cười chứ? Ta còn chưa thua kia mà?>(Haruto)
Lại một nụ cười ngạo thế nở ra, không biết nụ cười đã nở ra được bao nhiêu lần trong trận chiến theo Hamiko thì là không cân sức này rồi? Cô cảm thấy khó chịu.
<thôi được?>(Hamiko)
Mặt đất, trời mây bắt đầu rung chuyển, ngay trên nền trời, một vết rạch của hư không bắt đầu ló miệng, đem một tia sét bạch kim đánh xuống nơi Hamiko đứng.
Trên tay cô bắt đầu xuất hiện một thanh gươm hai lưỡi với những hoạ tiết cực kì trạm nổi và bắt mắt, tô lên cả một màu bạch kim toàn phần với những hào quang liên tục toả ra.
<chết rồi.....cô ta nghiêm túc rồi>(Haruto)
Đó đương nhiên chỉ là một cậu á khẩu bông đùa hoàn toàn, nếu cậu là cậu của ngày trước, cái này chẳng khác gì một đòn gãi ngứa nhưng.....
<cơ thể mình sắp không chịu nổi nữa rồi>(Haruto)
Keng! Keng!
Từng đòn vung kiếm đầy chất và lực của Hamiko làm Haruto bắt đầu bị lui bước. Tay phải của Haruto đã bắt đầu tê buốt vì nhận lấy lưỡi kiếm, máu tươi đã bắt đầu chảy xuống khỏi bàn tay đang dần tê dại và sứt mẻ, biến dạng.
<Tch!>(Haruto)
Nhảy bật ngược lại phía sau để tránh nhát chém tiếp theo, Haruto chậc lưỡi.
<sao nào? Đừng nói cơ thể con tới giới hạn rồi nhé?>(Hamiko)
<có lẽ là vậy>(Haruto)
Buông thõng cánh tay xuống, thực sự cơ thể cậu đã tới giới hạn, giờ đây chỉ với vài đương di chuyển tránh né nhanh cũng đã hao hụt mất bao nhiêu năng lượng. Những giọt máu chảy từ đầu xuống lại càng làm cậu vướng mất tầm nhìn hơn nữa, con ả này có lẽ là thứ mạnh nhất , quái vật nhất mà cậu gặp ở kiếp này.
<!!!!>(Haruto)
Oành!
Một vung kiếm toàn lực khiến cậu văng đi, đập vào từng bức tường mà theo lực văng mạnh đi trong không khí. Thú thực.....hai tay cậu đã nát vụn hoàn toàn, chỉ còn da thịt bọc lấy xương cốt tan tành bên trong, nói cho đúng thì cậu giờ đã bị phế mất hai cánh tay của mình.
<ngạo mạn? Bị phế hai cánh tay? Con sẽ làm được gì?>(Hamiko)
<thì dùng chân!>(Haruto)
Oanh! Oanh!
Không để ý, Hamiko bị một cước cực mạnh tung tới, đem áp lực mà bị đẩy ra đôi chút, không ngờ sau khi bị chịu bao nhiêu đòn nhưng cái thứ này vẫn mang được cái năng lực mạnh mẽ tới khủng khiếp, có lẽ hắn ngạo mạn cũng không thể trách cứ được.
Cô nhìn cậu ta, cậu ta gần như đang gần như ở bờ vực cạn kiệt sinh lực, đôi mắt đang dần dần muốn nhắm lại như sắp gục tới nơi, kì lạ thay? Cho dù bị thương nặng thế kia nhưng sự ngạo mạn vẫn không thể biến mất khỏi khuôn mặt.
<mẹ muốn hỏi con một điều.....>(Hamiko)
<Cứ nói>(Haruto)
<vì sao.....con lại cố chấp tới vậy?>(Hamiko)
Không hian lại im lặng vô cùng, chỉ còn những tiếng tong tong của máu rơi xuống......
<vì sao ư?>(Haruto)
Cô không thay đổi nét mặt lạnh lùng như cậu, vấn đưa ánh mắt đó về phía Haruto đang như một kẻ phế vật đằng kia. Cô không cần dùng kiếm nữa, bởi cô biết áp lực từ những cú vung kiếm bị Haruto chặn lại hướng vào tay nhưng chân cậu mới là bộ phận chịu nhiều thương tổn nhất, toàn bộ áp lực từ từng cú vung uy lực đã sớm tác động tới chân cậu khi lấy nó làm trụ đẩy lại lực mà cộng với uy lực từ cú đá kia đã làm chân phải cậu tan nát, giờ đang đứng giựa vào bức tường gần như đổ nát phía sau.
<vì các ngươi là những kẻ không thuộc đẳng cấp với ta>(Haruto)
<ngu muội!>(Hamiko)
Một cán kiếm húc thẳng vào bụng cậu lao thẳng ra ngoài, trên không khí vẫn còn vương lại một ngụm máu do cậu trào ra từ miệng.
Giờ đây cậu nằm bê bết dưới đất, còn tê tưởi và nặng nề hơn cả trận chiến với Nhất Vương Song Đế, nói một sự thực, Hamiko này còn mạnh hơn hắn.
Hamiko từng bước lê tới nơi Haruto nằm
<chỉ cần con có thể nói một lời xin lỗi, ta sẽ tha lỗi cho con>(Hamiko)
<Haha!>(Haruto)
<?>(Hamiko)
<ta nói rồi....khục!......các ngươi.....không cùng đẳng cấp với ta.....các ngươi chỉ là những kẻ ngồi đáy nồi thôi!>(Haruto)
Mắt Hamiko có chút dao động.....đã vậy thì....
<vậy....coi như...chúng ta vô duyên vậy>(Hamiko)
Lưỡi kiếm được vung xuống nhưng
<Haruto! Cậu không được chết! Cậu phải thắng! Cho dù.....cho dù cậu có là kẻ chống lại cả thế giới! Tớ cũng sẵn sàng cùng cậu chống lại nó!>(Hitomi)
<nhưng xin lỗi nhé? Ta đây sắp rời gian thế>(Haruto)
Cậu mỉm cười.....có lẽ đây