<ồ? Có lẽ ta phải cân nhắc về việc kẹo ta thuốc ngươi>(Haruto)
Trong khi cơ thể Hanako vẫn đang toả năng lượng mà lơ lửng trên không trung, Haruto miệng vẫn ngậm viên kẹo đó mà nói như không có điều gì xảy ra.
<ngài có thể cho chút tôi biết đo là gì không?>(Dạ Lam)
Cảm thấy cô gái kia cũng bị ép tăng trưởng phát năng lực như mình, Dạ Lam không thể nào không tò mò về thứ thuốc đó.
<kẹo? Hay đường ngọt? Ta đã nói từ đầu rồi kia mà?>(Haruto)
<đối với ngài là kẻ đã quá mạnh thì đó đơn thuần chỉ là kẹo nhưng đối với chúng tôi nó là thứ đan dược linh khắc vô cùng>(Dạ Lam)
Dạ Lam một mặt cung kính cúi đầu , một lời tự nhận mình là chút tôi, cô ta đã phục Haruto, đó,là điều không thể sai.
<cuối cùng cô đã thần phục chủ nhân rồi hả? Tử Lam>(Valley)
Không biết từ xó nào chui ra, tuy lần này tay đã không còn rượu chè nhưng cái bộ dạng quần áo, y phục xộc xệch này không chắc rằng cô còn tỉnh táo. Mắt liếc nhìn qua Dạ Lam đang đứng phía kia, lại mắt nhìn vào miệng Haruto đang đẩy viên "kẹo" qua lại trong miệng, trong đầu không tránh khỏi lý tưởng vừa được nghĩ ra.
<chủ nhân ăn kẹo không cho em gì cả?>(Valley)
<ở trong này có này?>(Haruto)
<nhưng em thích viên ở trong miệng ngài kìa>(Valley)
<Hắc Diệm! Cô!>(Dạ Lam)
Cảm thấy tình hình có chút gì đó sai lệch, Dạ Lam lên tiếng gọi Valley nhưng Valley đâu có nghe?
Một mặt thoáng mùi rượu nồng cháy bỏng, một miệng của mình ngào ngạt hương thơm Sake, Valley đưa môi mình cuốn chặt lấy môi Haruto, dùng lưỡi mà bắt đầu di chuyển viên kẹo về phía mình trong khi Haruto vẫn ngồi đó, chỉ đến khi cô cảm thấy thoả mãn, mới dứt sợi tơ bạc óng ánh cắt đứt ra khỏi môi hai người, quyến rũ liếm miệng mình với bông hồng chớm đỏ trên má mình.
<Hắc Diệm! Cô đang quá mất phép tắc đấy!>( Dạ Lam)
Dạ Lam cảm thấy hơi xấu hổ khi phải chứng kiến cảnh này, cứ như đây là một nơi tình tứ không bằng! Thực sự mất đi quan niệm cao cả về một nữ tinh linh.
<phép tắc gì chứ? Chỉ là nụ hôn giữa chủ nhân và tinh linh bình thường thôi mà?>(Valley)
<cô....!>(Dạ Lam)
<đừng trẻ con nữa Valley, cô không thể giữ mặt ta khỏi bị bôi hay sao?>(Haruto)
Haruto có chút chán nản khi nói về việc này, một nụ hôn bất ngờ thế này từ phía Valley đã không còn quá xa lạ, cứ như nếu không được hôn như vậy mỗi ngày thì cô sẽ chết ấy? Nghe mà tin được thì đúng là nực nỡm.
<em biết rồi, em biết rồi>(Valley)
<cái biểu cảm đó.....tôi không nghĩ là cô có thể rút kinh nhiệm>(Dạ Lam)
<à thì......>(Valley)
<hai ngươi xong chưa? Chủ nhà sắp "thức tỉnh" rồi đấy>(Haruto)
Cả hai đều đồng nhau im bặt nhưng cái lườm khét lẹt của Dạ Lam dành cho Valley vẫn chưa dứt. Và nhue Haruto đã nói, áp lực được đẩy ra xung quanh, Hanako với hào quanh kim ánh quanh người từ từ đặt hai chân xuống, hai mắt từ từ mở ra, biểu cảm ngạc nhiên vô cùng.
<sức mạnh này là.....còn mạnh hơn cả khi uống máu Bahamut....>(Hanako)
<tất nhiên? Đó chỉ là hỗn hợp một số thứ lâu ta không đụng>(Haruto)
"Một số thứ hỗn hợp" cụm từ đập vào tai cả ba làm tất thảy chết lặng, lời nói nhẹ tựa bông, thái độ bay tựa hồng, cứ như nó chẳng có gì quan trọng ngoài giúp kẻ khác "thức tỉnh", chết điếng người một chỗ, cả ba không tìm được lí do nào để chứng minh nó-cái thứ Haruto nói không khác gì một vật rẻ tiền là đồ thượng cấp.
<nhưng.....sao tôi chóng mặt thế này.....?>(Hanako)
"Xung Tuệ" là điều tất thảy phải xảy ra khi tập trung trí lực của mình lại mà chịu đựng sự nhảy bậc của Level, càng tập trung trí lực càng cao, năng lượng nhảy bậc sẽ lấy nó làm thứ hấp thụ để tăng cường cấp bậc, năng lực, năng lượng, thể chất.
<yên tâm, chỉ là xung tuệ, không đáng để lo>(Haruto)
Haruto nhàn nhạt nói, quả thực nó chẳng có gì xấu xảy ra với cơ thể trừ sự mệt mỏi của tinh thần và thớ cơ , nghỉ ngơi vài phút sẽ khôi phục kha khá năng lượng, cũng không thể nói là không có trường hợp nào chết vì nhảy bậc, đôi với những kẻ như vậy thì phải chịu Áp Tuệ chứ không phải Xung Tuệ nữa, Áp Tuệ chỉ xảy ra với kẻ nào tinh thần yếu kém, còn không thì như Hanako là nhiều.
<Haruto-sama....tôi có một điều muốn trình tự>(Hanako)
<cứ nói>(Haruto)
<liệu ngài có thể cho chúng tôi một ít thứ đó được không ?>(Hanako)
Cô cũng chẳng có tinh thần chờ đợi hắn nói tới câu có, mà cũng đúng?! Một thứ thượng đan thế này sao để một Huyền Long Điện đối với hắn như cỏ rạp dưới chân sử dụng?
<cứ lấy mà dùng, bán hay sử dụng nó là việc của các ngươi>(Haruto)
<Eh?.......Ngài có ý đưa cho chúng tôi toàn bộ hộp thuốc này sao!? Sao có thể dễ dàng như vậy!?>(Hanako)
<ta cũng chẳng cần tới thứ đó,mặc dù không thể gây sâu răng nhưng nó đã quá chán ngấy với khẩu vị của ta rồi>(Haruto)
Đẩy hộp thuốc trên bàn sang ngang, Haruto ngáp ngắn một cái đem cả bầu không khí trở lên đỉnh vui mừng.
<cảm ơn ngài! Huyền Long Điện chúng tôi chịu ơn của ngài>(Hanako)
<Haruto-sama! Tôi cũng muốn!>(Dạ Lam)
Tới đây thì Valley bật cười, cái thứ mà Dạ Lam bảo là " lễ nghĩa , phép tắc" áp đặt lên cô bay biến đâu rồi?
<các ngươi tự chia đi, đừng hỏi tới ta>(Haruto)
Dạ Lam bước tới, nhận lấy một nửa hộp từ Hanako, mắt không khỏi long lanh như bong bóng xà phòng. Haizz, đó là thượng vật, thượng phẩm, thượng đan của nhân loại, ai mà không muốn chứ?
<sư phụ.....>(Lira)
Lira không biết từ đâu xuất hiện, đem chất giọng nhỏ nhẹ của mình lên tiếng gọi, phần vì cô cảm thấy một đại lực phát ra từ đây, một mặt cô cũng có điều muốn nói, có lòng muốn gặp Haruto còn về hai nữ nhân kia? Không cần quan tâm cũng biết là người của Haruto, cũng có thể là tình nhân, cũng có thể là nô lệ.
<Lira! Cơ thể con sao lại bị thương thế này?>(Hanako)
Hanako chạy tới, nhìn vào bàn tay bỏng rộp, quần áo lấm lem với đầy vết xước không khỏi lo lắng cho cô.