<Cái gì!? Ngài định rằng sẽ tiêu diệt nó sao!?>(Hanako)
Hanako không khỏi khùng điên hành động lên vì nghe những điều Haruto nói! Cô cứ như một kẻ bị tăng động hay trúng phải loại độc dược nào đó gây ngứa toàn thân vậy!? Cảm xúc hỗn độn, nữa tin nửa thực sự không tin nổi kẻ này có thể tiêu diệt được con quái thú kia! Hay hắn ngạo mạn quá mức rồi!? Hay rằng hắn có thể tiêu diệt được?
Thực thể này chưa kể còn to gấp trăm lần cậu, nhưng một miệng một mặt vô cảm cậu lại khẳng định có thể giết nó mà không tốn chút sức.
Haruto như đã biết trước biểu cảm ngu dại của Hanako, không chút biểu cảm gì, nhàn nhạt đáp lại.
<ngươi từ đầu tới giờ vẫn ngỡ ta là con người sao?>(Haruto)
Hanako ngớ người ra! Cậu nói không sai!? Bằng cách nào đó cô vẫn ngỡ Haruto đang nằm trong thang đo của Trái Đất với con người. Do chưa được nhìn thấy năng lực thực sự của cậu cho nên dẫn tới suy nghĩ như vậy cũng chẳng sai?
<cậu tự nhận mình không phải con người?>(Hanako)
<ta không biết? Tuỳ cách ngươi suy ra>(Haruto)
Haruto ho một tiếng nhẹ mà ngước lên đỉnh của ngọn núi phía trên lớp kết giới, vị trí của Huyền Long Điện năm ở sườn núi, có thể biết rõ khi nào kẻ mạo danh "thần" kia thức giấc. Đỉnh ngọn núi không cách xa đây là bao, nhưng kì thực từ dưới ngước nhìn lên, nó vẫn đạt một độ cao đáng tưởng.
<các ngươi hãy chuẩn bị! Đem vài kẻ tìm cách đi sâu vào vực>(Haruto)
<cậu bị điên rồi sao!? Cái miệng núi và vực dưới đó rất sâu! Cậu muốn môn đồ của tôi làm con tốt thì sao!?>(Hanako)
Hanako gay gắt đáp lại, việc tiến xuống lòng miệng là điều vô tưởng! Nếu xuống được thì sao chứ!? Ánh sáng mặt trời chưa bao giờ có thể chiếu xuống, muốn tất cả chiến đấu bằng thị giác hay bằng niềm tin?
<ta có nói rằng các ngươi nhảy xuống đó sao?>(Haruto)
<Hả?>(Hanako)
<đừng nó nhiều nữa! Mau gọi người>(Haruto)
<nhưng!>(Hanako)
<vậy ngươi từng muốn nó giết từng kẻ một trong cái điện bé nhỏ này?>(Haruto)
Haruto sắc lạnh đôi mắt nhìn thẳng mặt Hanako mà nói, không sai khi ngày mà nó thức tỉnh? Đây là nơi đổ nát má và xương đầu tiên!
Hanako không thể lưỡng lự được nữa? Chạy vội đi tìm những người tưởng như mạnh mẽ , sắt đá nhất Huyền Long Điện.
Haruto đứng đó, cười mỉm. Cậu không phải giúp chúng vì tốt bụng này kia? Thứ cậu nhắm tới là tim của con quái vật và hạch của nó. Nếu được như vậy!? Đây là một món hời to! Cậu có thể làm ra nhiều thứ tưởng chừng không thể vì thiếu đồ. Cũng coi như chúng là những thứ giúp cậu giải toả sự chán nản .
Thần thú? Quái thú? Ma thú? Cốt thú? Chưa từng có thứ gì có đủ năng lực làm cậu sợ hãi cả? Cậu còn gặp những con quái thú còn to gấp vạn lần nữa!? Nhưng đối đầu với Ám Vương Đại Đế là một điều sai tệ hại, chúng đã chết mà không chịu nổi được vài ba đám của cậu, thường thỉ chúng bị nát vụn xương, dập nát cơ thể là điều quá bình thường. Lúc đó? Một cơn mưa máu sẽ là bằng chứng chứng minh cái chết của một con quái vật hệ "Cực Đại Thảm Hoạ" .
<ngươi sẽ cho ta thứ gì đây?>(Haruto)
Haruto đặt tay lên mắt phải
[Leviathan Eye]
Sáng rực lên một ánh sáng bạch kim, con mắt màu đen chuyển thành một màu bạc hoàn hảo, trong như mặt hồ.
Qua cái nhìn của Leviathan Eye, lòng núi nhìn từ phía dưới này luôn thoát ra một loại khí đen đặc màu xác chết, con quái vật này có lẽ không phải "Cực Đại Thảm Hoạ" mà "Phân Thế Bạo Quái". Theo như cái dòng khí đen này!? Con quái này đã ở đây rừ rất rất lâu rồi!? Theo như lời kể của Hanako nói một ngàn năm lại phải hiến một trinh nữ cho nó, đây không phải vì nó đói bụng mà là vì thứ phong ấn cần tiếp xúc máu của nó, vì chắc chắn từ độ cao đó không một kẻ nào có thể sống sót cho dù là Diệt Quỷ Sư.
<nhưng......chia sẽ nỗi tuyệt vọng với ngươi chỉ là những linh hồn phong ấn ngươi? Sớm thôi!? Ngươi không còn gần rú đói khát nữa đâu?>(Haruto)
<Haruto! Tôi đã mang tới tất cả những người có năng lực>(Hanako)
Tính cả cô và Haruto, cả đoàn có 4 người, một cặp song sinh, Konoka, Lira.
<đi thôi!>(Haruto)
Cơ thể tất cả như mất lực, lơ lửng lên không trung. Cả thảy đều mang khuôn mặt kinh ngạc vô cùng! Đầy là lần đầu họ bay chứ không phải dịch chuyển. Tất cả theo hướng Haruto di chuyển mà tăng tốc đuổi theo.
<chúng đi rồi, chúng ta cũng phải đi!>(Shiru)
Tất cả những nữ nhân áo đen quỳ dưới chân Shiru đồng loạt hô vang cả sườn núi đang đứng ran lên "Rõ!"
Sau cùng, tất cảhoas thành một dòng bụi đen bám theo Haruto bay đi, cách di chuyển như mèo trong đêm, rõ ràng không có chút ý định sơ xảy cho những kẻ kia, nhất là thiếu niên tóc đen kia biết được? Nhưng đâu ở gần ,à biết được Haruto đã phát hiện từ lâu rồi? Chỉ là đang khách thưởng kịch lặng, vài ba cái phép ẩn mình hay phân mình cậu mà bị qua mặt được ấy? Càng tốt? Điều gì cần giải quyết thì hãy triệt để nó đi!
Vào càng sâu trong lòng núi, ẩm thấp càng gia tăng, lúc thì nóng, lúc thì ẩm ướt, không khác gì một Dungeon dạng thực vật sinh trưởng cả? Một ánh sáng cực mạnh từ tay Haruto cũng làm mọi người có thể rõ như ban ngày, xung quanh vách là những vết cào cấu bằng một móng cực đại, lâu lâu lại thấy một dạng thực vật chưa bao giờ xuất hiện, hiện lên như một đèn chùm nhỏ soi sáng một khoảnh không xa. Từ nãy tới giờ cũng đã gần một tiếng nhưng vẫn chưa thể thấy được mặt đất. Nhưng điều đó không quan trọng khi mà trọng lực đã được châ chạm tới, một màu đen cuồn cuộn, tới cả ngọn sáng của Haruto ban nãy soi sáng như ban ngày nhưng giờ cũng chỉ được một khoảnh cực nhỏ không đáng kể, người đừng trước còn không thấy tay người đứng sau.
<sao tối!? Ngươi hết năng lượng hả Haruto!?>(Lira)
Cộp!
Một tiếng vang lên, Lira không biết ai đã gõ đầu mình nhưng chỉ có thể là kẻ đó!
<đừng có lắm lời khi mà ngươi đang ôm lấy ta>(Haruto)
Nơi này quả là rất lạ! Haruto đang phát quang nó nhưng có vẻ nó chỉ được chiếu một phía! Lira đứng bên cạnh cậu còn không thấy gì, sợ hãi mà ôm lấy cậu.
Haruto thở dài, búng tay một cái. Cảnh vật đang từ đen như vực thẳm đang ngó lại người sáng bừng lên những ngọn hắc hoả soi sáng tất cả, mạnh hơn cả tất cả những thứ ánh sáng đồng nhất lại.
<buông ta ra tên khốn nạn!>(Lira)
Lira biết mình đang ôm lấy Haruto nhưng cũng chẳng biết nói gì, lùi lịa phía sau mà buông lời rủa cậu, cho dù đó là do cô tự làm tự chịu. Haruto giờ đây không quan tâm lắm tới những lời vô nghĩa của Lira, mà nhìn thẳng về một phía. Phản chiếu trong đồng tử đen kia là một cái móng to bằng cả vài chục toà cao tầng hợp lại, trông từ đó trông xuống, tất cả còn bé hơn cả một con kiến, một phần tử trong một phần tử. Cậu cũng phải hơi ngạc nhiên khi một con cự quái to thế này ở đây lâu tới vậy mà thảm họa bị giữ cho không