Đây đích thực không phải là Lesta thần chiến, nhưng ánh mắt hận thù này, mạnh mẽ này không khác gì Lesta thần chiến, thiếu một điều rằng hào quang đồng tử không vương kên không gian cháy bỏng như Lesta thần chiến thực. Tay cô đã bắt đầu sước da, cô vẫn chưa quen lắm với bài tập của mình, thể chất của một pháp sư quả thực khó khăn vô cùng khi đụng tới đại binh khí, nhất là đại đao thế này. Tới giờ tay cô vẫn đang trĩu theo độ nặng của thanh đạo cho dù cô đang tựa nó bên vách tường, độ nặng của nó đã in sâu vào cơ bắp của cô. Tay cô không thể ngừng run rẩy khi bị áp lực mạnh mẽ nặng nề đè xuống đôi tay chưa bao giờ cầm lấy một thanh kiếm một tay, nghĩ tới việc Lesta kia cầm mà vung vẩy thanh đao nặng, dài này như cầm đồ chơi, cô cảm thấy mình thua kém bao nhiêu. Chưa kể gân trên cổ tay và bắp tay cô đang dần nổi lên trên bề mặt cứ như nó sắp nổ tới nơi rồi vậy, nhưng nếu còn cầm nhiều nữa, tay cô sẽ bị thương là điều không tránh khỏi. Lesta trĩu mắt, lấy tay bên kia bóp bóp nơi tay mình, một cảm giác đau nhức lạnh buốt xuất hiện, có lẽ cô đã bị trật khớp cổ tay và bị dãn cơ tay khi cố lực kéo đao lần đầu. Cô thở dài mà làm thanh đao trở thành ngọn lửa tàn vào hư vô, ôm một cánh tay đang bị thương vào trong niệm phép hồi phục. Nó đã trở lại nhưng nếu cô còn cố tình làm quá, hậu quả khôn lường!
Ngồi ở bàn tiếp khách, Lesta suy nghĩ những gì mà Lumia cùng Hamiko ở dạng thần chiến nói với mình. Phép thuật, ma pháp, tinh linh thuật, thậm trí cả cấm tử thuật tuyệt nhiên chẳng bao giờ có thể đụng tới Higa Yami, những thứ đó chẳng khác gì cỏ rác đối với hắn ta, bóng tối của hắn có thể tự động nuốt chửng tất cả ngay lập tức. Khi đó vừa phải chống trả tốn năng lượng lại còn bị hao hụt năng lực của mình, chẳng khác gì làm con rối cho hắn chơi đùa thực sự. Mà nhắc một điều, Yami chẳng biết con gái hay đàn bà gì? Hắn cảm thấy cần thiết đánh là sẽ đánh cho tới khi thân tàn lực kiệt, đến khi nào sắp chết hay chết hẳn mới thôi, hắn không ghê tởm những mạng sống mà mình cướp đi, thậm trí chẳng có chút biểu cảm gì. Lesta đăm chiêu ở đó, trong đầu cô luôn luôn chỉ nhớ đến nụ cười nhàn nhạt đầy ngạo mạn của Haruto khi cô gặp hắn ban chiều, quả thực rất bất ngờ khi thấy hắn bước ra từ thư viện.
Đang đăm chiêu trong dòng suy nghĩ, cô giật mình vì tiếng gọi
<cậu vận thức?>(Lucia)
Cô gái với bộ đồ ngủ bước từ cầu thang xuống, lo lắng tiến tới Lesta.
<mình không thể ngủ được, cứ mắt nhắm lại có thể nhìn thấy hắn>(Lesta)
<Yami sao? >(Lucia)
Cô cũng bắt đầu bị cuốn theo chiều suy nghĩ của Lesta, kẻ tên Yami này từng nói rằng là hiện thân của bóng tối, một kẻ không phải thần nhưng chẳng có cơ may làm người, hắn nói vậy trong khi có năng lực còn mạnh hơn tất cả, hắn sinh ra để làm gì chứ?
Như không muốn Lucia bị cuốn theo quá lâu vào dòng suy nghĩ tiêu cực, Lesta cùng hỏi lại
<thế sao cậu không ngủ, trời cũng sắp khuya rồi>(Lesta)
Lucia nhạt nhoà cười nhẹ
<tớ cũng như cậu thôi, dám chắc mọi người đều như vậy, nhìn những căn phòng tối đèn kia? Chưa hẳn người đã ngủ, có khi họ còn đang khóc>(Lucia)
Nói tới đây, Lucia cũng phải dừng lại, cô đang cố không khóc, kìm nén lại và cả Lesta cũng vậy, sự thực quá tàn nhẫn với họ, họ vẫn đang mong đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ qua ác sẽ tới hiền dịu, sau dông bão sẽ là bình yên. Thật hão huyền làm sao!?
Lucia là người đã quen Haruto lâu nhất cả hội nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu chỉ là giả tạo, như khói bay đi trong gió nhẹ. Nụ cười của cậu khi vui vẻ nay đã trở thành một phần của sự lạnh lùng, hung bạo. Cô biết mình chẳng làm được điều gì? Thế giới này bao la rộng lớn nhưng để kiếm một kẻ có thể phong ấn Yami cũng chẳng khác gì mò kim đáy biển.
<tớ chắc rằng giờ đây Hamiko cũng chẳng khác chúng ta>(Lucia)
<cũng phải? Dẫu sao con minh dứt ruột đẻ mà lại nghe bị chết, không đau sao? Có khi còn đau hơn cả chúng ta>(Lesta)
Một bầu không khí nặng nhọc bao trùm cả căn phòng, họ đang đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt , chẳng suy ngẫm điều gì cũng chẳng biểu hiện điều gì? Chỉ là sự thương xót vô cùng. Giờ họ cũng chỉ biết điên cuồng luyện tập trăm lần để tìm thời cơ báo thù, cho dù có phải ngã xuống cũng phải phong ấn được hắn chết cùng.
Cả hai ngồi đó thêm lúc lâu trước khi cơn mệt mỏi ập tới khiến họ phải nhấc chân kéo thân về phòng. Ai nấy đều mang trong lòng nặng trĩu về cáu chết của Haruto cũ, mỗi người một nỗi lòng không thể nói ra. Ai ai cũng vậy......
Yami thức dậy vào buổi sáng sau giờ sớm, cậu ngáp dài một cái, để ý lại thì bọn Aurora cũng đi rồi. Không biete hai người kia có ngạc nhiên vì sự thay đổi của Aurora hay không? Nhưng cậu chắc chắn rằng điều kinh ngạc là có với giường vẫn còn ấm đôi chút, có lẽ chỉ vừa mới đi thôi. Yami vươn vai mà ngáp một cái, đứng dậy mà mở cửa sổ ra, ánh nắng vàng dịu chiếu vào khuôn mặt cậu, cậu hít vào nhẹ.
Yami mở cửa chính ra mà bước ra ngoài, lúc này phía xa xa đã thấy Lene và vài cô sơ khác đã dậy sớm phơi đồ và làm đồ cho bọn trẻ con còn đang ngủ say ở khu cô nhi viện. Thấy có ánh nhìn thẳng mình, Lene quay lại, thấy cậu trai đang mặc đồ đen lạnh lùng đứng đó thì vẫy vẫy tay chào, và ngược lại nụ cười chào đón vào buổi sáng, Yami chỉ đáp lại bằng một cái bàn tay giơ lên nhẹ như cậu chẳng quan tâm lắm rồi bỏ đi.
<người đâu lạnh nhạt?>(Lene)
Lene bất mãn bĩu môi trước hành động của cậu.
Quay trở lại vơid Yami, cậu đi vào sảnh đường mà tiến tới căn phòng cầu nguyện của mọi người dân, vì là chưa phải giờ mở cửa nên trước căn phòng không có ai mà cánh cửa vẫn hoàn toàn chưa được mở. Yami không ngần ngại bước tới, mở nhẹ cánh cửa ra, trong căn phòng lấp lánh màu kính được phản chiếu ánh đỏ xanh bởi những tia nắng qua bức hoạ được làm bằng chất liệu cùng tên làm thân cậu ngập trong màu. Cậu nhiu mắt nhìn cái bức hoạ bằng thuỷ tinh, lục bảo kia, trên đó khắc hoạ rõ vẻ khó khăn, tuyệt vọng của vị thần khi giao ra hai chấm một đen một vàng cho cái ngọn lửa màu hắc ám. Đây rõ ràng là hoạ lại khi các vị thần giao ước với Ám Vương Đại Đế, không nhầm lẫn được khi cái ngọn hắc ám kia được minh hoạ là cậu. Yami đang nhìn nó, một tiếng nói vang lên
<vị khách này, chưa tới giờ cầu nguyện>(?)
Yami không hướng ánh nhìn của mình xuống bục giáo chủ ngay, vẫn một mắt nhìn lên bức hoạ sơ sài kia.
<cậu cũng có hứng thú với thần thoại sao?>(?)
Cậu nhàn nhạt đáp lại
<không hẳn>(Yami)
Đồng tử vô hồn của Yami bắt đầu dõi xuống người đang hỏi cậu bây giờ, lạnh nhạt xét qua.
Một người phụ nữ với mái tóc dài vàng kim điển hình của dị giới, trên miệng luôn luôn nở nụ cười mỉm nhẹ, cùng với bộ đồ linh sĩ vô cùng chiếm tiện nghi xung quanh, nói đúng hơn nó quá dài. Đặc biệt là mắt cô ta, một con mắt của cô ta ảm đạm vô cùng, đích thị một mắt đã bị mù loà.
Một mắt cô nhìn thấy Yami nhìn mình, đánh giá từng chút một thì cũng cười nhè nhẹ
<một mắt tôi đã bị mù loà trong trận chiến xa xưa>(?)
Chiếc quyền trượng với lưỡi kiếm sáng loáng bắt đầu leng keng di chuyển cùng với người cô, cô cùng bộ linh sĩ quệt trên đất mà di chuyển tới nơi Yami đứng.
<đôi mắt đó.....cậu cũng giống tôi>(?)
Bàn tay bên kia của nữ linh sĩ đưa lên, hòng chạm vào má cậu nhưng nó đã bị giữ lại với bàn tay của cậu, nắm chặt lấy cổ tay của nữ linh sĩ kia.
<tôi nói không sai?>(?)
Yami thả ra, nhàn nhạt cười đáp lại bằng giọng vô cảm
<tuyệt nhiên không>(Yami)
Đôi mắt cô linh sĩ có chút rung lên nhẹ, rồi cũng trở về bình thường, cô hiếu kì
<cậu có thể cho tôi biết lí do?>(?)
<ta không rảnh>(Yami)
Yami quay lưng hướng ra cánh cửa phòng cầu nguyện, để lại nữ linh sĩ phía sau đang dõi theo bóng đen đang sớm dần khuất dạng bởi ánh sáng mặt trời chiếu lên, không khỏi tò mò vì danh phận của cậu.
<A! Giáo chủ!>(Lene)
Lene vừa bước qua phòng cầu nguyện, thấy cô liền cùi đầu chào
Cô nhẹ nhàng cười
<hãy đứng dậy, con có điều gì cần gặp ta sao?>(?)
<dạ thưa thánh nữ, liệu ngài có thấy một người với bộ đồ đen đi qua đây không?>(Lene)
(p/s: Lene trước xưng giáo chủ lúc sau lại thánh nữ là vì giáo chủ để dùng cách trịnh trọng, còn thánh nữ dùng để gọi thân mật. Giáo chủ và Thánh Nữ cùng là một chức vị cao nhất, không khác nhau)
Cô bất ngờ, hỏi lại Lene
<con biết cậu ta sao?>(?)
<A vâng! Vì cậu ta xảy ra vài chuyện buồn nên con đã mời cậu ta ở lại đây như một vị khách>(Lene)
Cô gật đầu ra vẻ hiểu, nhưng trong lòng quả thực chưa rõ ràng nhưng cũng gật đầu trả lời câu hỏi của Lene
<cậu ta vừa đi ra phía sân trước>(?)
<cảm ơn ngài! Thánh nữ>(Lene)
Lene vội vàng cúi đầu lễ phép cảm