"Hóa ra là như vậy..."
Otogami gật đầu, hóa ra câu chuyện về năng lực gia phức tạp hơn nàng tưởng, nó cuốn theo rất nhiều hệ lụy, khi một trận tranh chấp giữa các thế lực nổi lên, nó sẽ dây tới cả đất nước này, thậm trí là mạng sống của cả người dân xung quanh. Hơn ba tuần trước có một vụ dư chấn tại nơi đây, qua lời Ari kể lại, nàng mới biết đó là do Yami đấu đá cùng Hồn Điện.
"Nhưng...một mình hắn gây ra náo loạn như vậy cũng quá khoa trương đi..."
"Lão sư, ngươi nói không sai đâu...cũng chỉ mình hắn mới có năng lực đáng sợ như vậy"
"Vậy thì...hiện tại trò hẳn biết Yami ở đâu chứ?"
Ari lắc đầu, từ ngày đó hắn liền giống như bóng ma mất tích hoàn toàn, nếu không phải nàng mà là một ai khác, hẳn sẽ suy nghĩ rằng hắn đã không còn tại nơi đây nữa. Nhưng bằng một cách nào đó, mỗi liên thông tâm trí của nàng với hắn rất mạnh, dù không thể thấy hắn, không thể chạm vào hắn nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rằng hắn vẫn đang luôn luôn ở bên cạnh mình.
"Ta cũng không rõ ràng, hắn luôn như vậy"
Nói tới đây trên khuôn mặt xinh xắn của nàng có một chút đượm buồn. Hắn luôn như vậy, luôn tỏ ra là một kẻ lạnh lẽo, khó gần, cũng chính vì điều đó khiến nàng có một chút yêu thích hắn nhưng đồng thời cũng khiến nàng cảm nhận thấy rằng mình ngày càng cách xa hắn. Hắn không bao giờ chịu chia sẻ những suy nghĩ trong mình, dù nó có phức tạp đi chừng nào, hắn vẫn luôn chỉ một mình tìm cách giải quyết nó cho dù có nguy hiểm tới đâu. Cùng hắn sống chung một mái nhà, cùng hắn ăn chung một bữa cơm nhưng khoảng cách giống như đất và trời, hắn luôn thấu hiểu nàng nhưng nàng chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu được hắn.
Nếu có điều gì luôn muốn nói với hắn...chính là lời thổ lộ của nàng. Dù vậy nhưng nàng không dám nói ra...bởi tưởng chừng khi hắn nói một chữ không, nàng, cơ thể nàng, tâm trí nàng sẽ theo đó mà xụp đổ.
"Liệu hắn có thể quay trở lại?"
"Ta không có dám chắc nhưng chỉ khi nào Cung Điện thu lại lệnh truy nã, tới lúc đó may ra hắn mới có thể quay trở lại"
Cả hai trầm mặc, cuối cùng Ari đứng dậy, cười nhẹ
"Ta đi trước lão sư...ngay khi có tin tức của hắn ta sẽ báo lại cho ngươi"
"Được...trò cẩn thận"
Ari gật đầu, thân hình mảnh khảnh rời khỏi quán cafe. Otogami một mình ngồi tại đó, không phải...nàng cũng đã thích Yami rồi chứ? Otogami lắc đầu, chuyện đó là không thể nào, nàng là lão sư còn hắn là học trò, không thể có mối quan hệ cấm kị như vậy...
Ari tâm trạng không tốt cho lắm, nàng liên tục thở dài mấy tiếng hai chân từng bước từng bước dần trở lên trĩu nặng. Từ lúc hắn biến mất, nàng đã luôn luôn như vậy, chán nản, không có niềm vui như khi bên cạnh hắn.
Bản thân thất thần như vậy, Ari giống như một con người vô gia cư lang thang trên vỉa hè thành phố. Hòng mong ước rằng nếu bản thân cứ đi như vậy, may mắn sẽ gặp được hắn tại đâu đó, dù chỉ là một phần trăm rất nhỏ nhưng...nàng can tâm như vậy. Thà níu giữ một tia hi vọng nhỏ nhoi, hơn rằng đánh mất niềm tin về hi vọng đó...
Đang đi, hai mắt nàng bỗng dưng trông thấy một người...không hẳn là quen với nàng nhưng lại rất đặc biệt với Yami...
"Dì Tử Nguyệt..."
Tới gần, Ari cất tiếng nhẹ nhàng gọi Tử Nguyệt. Tử Nguyệt nàng trên tay xách một đống túi đồ đang loay hoay trước cửa hàng bỗng nhiên nghe được tiếng gọi bên tai mình, quay lại nhìn ngó một chút.
"Là...cô bé hôm trước đi cùng Yami đây mà?"
"Là ta...ta tên Ari"
Tử Nguyệt vui vẻ gật đầu, nàng biết mà? Quan hệ giữa cô bé xinh đẹp này và Yami chắc hẳn không thể dừng lại ở hai chữ bạn bè. Nếu chỉ là bạn bè thông thường, nàng đã chẳng phải lẽo đẽo theo sau Yami để đi tới nhà nàng, cũng chẳng lý do gì khi phải bắt chuyện với người mẹ của một tên bị truy nã, Ari bắt chuyện với Tử Nguyệt chứng minh rằng nàng đang rất quan tâm tới Yami, là lo lắng mới đúng.
"Có phải ngươi đang muốn tìm Yami phải không?"
Ari giật mình nhìn khuôn mặt dịu hiền, đầy trìu mến của Tử Nguyệt, hai má dần nổi lên một rạng mây thắm hồng, hai tay đan xen vào nhau e lệ gật đầu.
"Ngươi đã tìm đúng người a? Yami đúng là đang ở chỗ của ta"
"Thật sao!? Vậy...liệu ta có thể gặp hắn ngay bây giờ không?"
Nghe được thông tin của Yami, Ari giống như muốn nhảy cẫng lên vì vui mừng, kém chút lao tới ôm lấy Tử Nguyệt nhưng rất nhanh kiểm soát được hành vi của mình ho ho lên mấy tiếng sau đó ngượng ngùng gãi gãi má cười.
"Ta không biết rõ hắn có hay không ở nhà, nhưng nếu ngươi không chê có thể tới nhà ta, chúng ta vừa nói chuyện vừa chờ đợi hắn về, được không?"
"Được, dĩ nhiên được!"
Ari lần đầu cảm thấy hào hứng đến như vậy, liền đoạt lấy một túi đồ xách hộ cho Tử Nguyệt. Nàng nhìn Ari, ngày càng cảm thấy đứa nhỏ này rất xứng đôi với Yami. Mặc dù nàng không biết Yami có chấp nhận Ari hay không.
Hai người sánh vai, vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ với nhau. Khác với ban nãy, hiện tại trông Ari sắc mặt tốt hơn nhiều lần, không còn u ám như trước.
"Này Ari..."
"Vâng?"
"Ngươi...có phải hay không rất yêu thích Yami?"
Ari nàng đáng yêu "a!" lên một tiếng, coi như nàng không nói, Tử Nguyệt cũng đã đoán được phần nào, chỉ hỏi lại để chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng thôi. Với biểu cảm ngốc manh này của Ari...suy nghĩ của nàng có lẽ một trăm trên một trăm đã đúng.
"Ta...dĩ nhiên rất ưa thích hắn..."
Tử Nguyệt che miệng duyên dáng cười lên, hỏi lại
"Chỉ là ưa thích thôi sao? Vậy giả dụ như hắn đi đâu đó với một cô gái khác, ngươi cũng không có tức phải không?"
"Ta...ta..."
Hai má nàng đỏ bừng lên, mặt mày nóng ran muốn bốc khói...nói nàng yêu hắn thì là thật nhưng trực tiếp nói ra với mẹ Yami cũng khiến nàng có một chút ngại ngùng và căng thẳng.
"Ừm?"
"Ta yêu hắn! Yêu hắn rất nhiều! Cho dù nam nhân trên đời này chết hết ta cũng chỉ yêu mình hắn"
Ari cắn răng nói ra hết tất cả cảm xúc đang bị khóa lại trong tim mình, nếu mẹ hắn đã đồng ý vậy nàng càng không có lý do gì để theo đuổi hắn. Nếu không sử dụng nhân dạng này, hắn đúng là một nam nhân hoàn hảo, tới mức giống như những chàng hắc kị sĩ lạnh lẽo mà đẹp đẽ bước từ trong tiểu thuyết ra. Không chỉ nàng, bất kể ai nhìn rõ con người hắn cũng sẽ đem lòng yêu đường mà muốn tiến tới cho bằng được. Cực phẩm có cực phẩm tranh đua, nhưng như thế thì sao chứ? Nàng tuy không phải giống như hắn nhan sắc ma quỷ nhưng tổng hợp lại cũng rất xinh đẹp, nếu như hắn cùng nàng chung một chỗ không phải quá đẹp đôi hay sao?
Nhưng rồi một vài suy nghĩ khác hình thành trong đầu nàng, vậy thì còn Sophie, Verol, Kotome thì sao? Các nàng đều không thua kém Ari, riêng về Sophie nàng ta có một mối quan hệ quá mức gần gũi với Yami, khiến nàng cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều tình địch, làm nàng cảm thấy nếu không nhanh tiến thêm với Yami một bước nữa, sẽ có rất nhiều nguy cơ xảy ra. Nhưng...nếu như...người hắn chọn là một trong ba người kia thì sao? Khi đó nàng phải làm sao bây giờ? Òa khóc trước mặt hắn? Hay đứng từ xa nhìn hắn chung vui với người con gái khác để lòng mình âm ỷ đau nhói? Không! Nữ nhân bên cạnh hắn phải là nàng! Chỉ mình nàng mà không thể là một ai khác.
"Nhìn mặt ngươi...có lẽ cũng có rất nhiều người theo đuổi Yami chăng?"
Ari gật đầu, đáp lại
"Đúng là có rất nhiều người...nhưng ta nhất định sẽ không thua bọn họ, ta sẽ nhất quyết không để Yami hắn rơi vào tay các nàng"
"Ngươi nghĩ như vậy là rất đúng đấy, bởi ngươi còn chậm trễ lại, khoảng cách giữa các nàng và hắn ngày càng gần, tới lúc đó ngươi có muốn cũng không thể với tới hắn"
Tử Nguyệt cười cười, nàng ngay từ ban đầu gặp Ari trước cửa nhà mình đã thầm cho Ari là con dâu của mình. Tuy mới chỉ là một cô nhóc mười lăm tuổi nhưng sắc nước hương trời, quả là một nữ nhân đẹp đẽ cả