<ngươi đã đánh người của ta bị thương thì đừng có hòng lết xác ra khỏi đây>(Asha)
<khoan đã! Cô ta là người tấn công tôi trước cơ mà!?>(Haruto)
<vì ngươi là một kẻ thám thính của nữ vương liệt hoả>(Asha)
<tại sao cô cũng nói ý hệt như cô ta vậy!?>(Haruto)
Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
Cô ta nhảy xuống từ bờ tường gỗ.
<khởi động chiến bào:long dực>(Asha)
Asha bắt đầu khởi động bộ chiến bào của mình. Sau ánh sáng bám lấy cơ thể Asha và biến thành một bộ giáp cùng tông màu với cái váy cô ta mặc,tất cả đều hơi na ná với bộ giáp kia nhưng hai giáp vai là hai đầu con rồng xanh lá.
<này! Cô định ăn đủ với tôi thật đấy à!?>(Haruto)
<còn định gì nữa? Hãy khởi động chiến giáp của ngươi đi>(Asha)
<xin lỗi nhưng tôi chỉ là dân thường,không có chiến giáp>(Haruto)
Cô ta khó hiểu
<ngươi bị não hả? Kể cả một dân thường cũng đủ sức kích hoạt một chiến bào trong một khoảng thời gian ngắn,ngươi đang đùa ta phải không?>(Asha)
<không phải là không có mà là tôi không thể kích hoạt được chiến giáp>(Haruto)
<thế ngươi đánh bại cô ấy bằng cách nào?>(Asha)
<bằng ma thuật>(Haruto)
<ma thuật? Nó là cái gì vậy?>(Asha)
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng và câu hỏi đó,co ta giơ thanh đao dài của mình lên và chém một làn sóng xung kích tới trước mặt tôi.
{thánh khiên}
Một lớp ánh sáng hiện ra trước mặt tôi và trở thành tấm khiên chặn lại đòn xung kích đó
Cô ta hơi ngạc nhiên một chút.
<sử dụng được cổ thuật mà không cần dùng tới cổ thư sao?>(Asha)
<cổ thư?>(Haruto)
<điều này không quan trọng khi ngươi sắp chết phải chứ?>(Asha)
Nèm thanh kiếm đểu bằng mirthi đi,tôi rút từ trong hư không ra một thanh katana đen tuyền.
<có lẽ là đúng>(Haruto)
*bùm
Áp lực từ một cú bất của tôi làm mặt đất phía sau rạn nứt,bây giờ tôi đang ở phía trên đầu cô ta. Tôi tung một cú chém dọc ra.
Cô ta ngẩng mặt lên và quay người lại dùng thanh đao dài của mình đỡ lấy,sóng xung kích từ cả hai vũ khí khiến mọi thứ xung quanh bị thổi bay(trừ tường thành).
Cả hai chúng tôi tách nhau ra và thủ thế.
<không có chiến bào mà sức mạnh lại có ngang bằng,ngươi là ai?>(Asha)
Ở câu hỏi cuối,cô ta lườm tôi và hỏi.
<tôi chỉ là một người bình thường đi lạc vào đây thôi>(Haruto)
{hắc ám bùng nổ}
Khoảng không gian đằng sau cô ta xoắn lại và phát nổ.
<kư!.....từ lúc nào mà.....>(Asha)
Cô ta bị tổn thương phía sau bộ chiến giáp của mình.
<dực long trảm>(Asha)
Thanh đao dài của cô ta sáng hẳn lên,cô ta phi lên và bổ xuống.
{phong thần trảm}
Lưỡi kiếm của tôi cường hoá bởi những dòng khí đang chảy mạnh.
Tôi nhắm mắt lại trước thanh đao to tổ bố kia và rút kiếm.
*xoẹt
Cô ta lao qua tôi trong khi tôi vẫn đứng im ở vị trí cũ.
Sau khoảng 0,1 giây,lưỡi đao của cô ta đứt ,điều kinh ngạc ở đây là đường chém rất ngọt và thẳng,không có dấu hiệu gì của sự rạn nứt khi thanh kiếm của tôi cắt ngang qua lưỡi đao đó.
<quá tầm thường>(Haruto)
Tôi lê lưỡi kiếm tiến tới cô ta một cách chậm rãi,bây giờ toàn không gian trở lên tĩnh mịch bất thường,tất cả quân của cô ta đã đứng xung quanh và giơ bũ khí về phía tôi,một sự im lặng trong khi có cả trăm người ở đây.
Cô ta bất thình lình quay lại và cẩm một cổ thư,trên cổ thư đó có dấu hiệu vĩnh cửu.
Asha mở nó ra chứ không phải xé như cô nàng kia.
<giải phóng dực long thần>(Asha)
<cái! Cô tính sử dụng nó lên tôi đấy à?!>(Haruto)
Cô ta không trả lời lại.
*thịch!
<hãy sử dụng ta đi,ác thần>(Giọng nói)
<cút đi! Đừng có đặt điều với ta!>(Haruto)
<hãy sử dụng ta đ....>(Giọng nói)
Chưa kịp nói hết,giọng nói trong đầu đã biến mất vì tôi vừa tự đâm thanh kiếm vào tay mình. Nguy.....nguy hiểm quá,tôi đã tự hứa với bản thân rằng không được tự ý sử dụng hoá quỷ nữ nhưng