Cô gái này, cứ tưởng cô ta vô tâm vô tư, mấy chuyện này nhất định sẽ không để ý, vậy mà lại quan tâm đến như vậy sao? Không phải là không muốn cười, chẳng lẽ cô ta muốn mình phải trưng cái bộ mặt giả tạo đó cho cô ta xem sao? Anh Vũ nói cô ta ghét dối trá, chẳng lẽ lại muốn mình trưng cái bộ mặt đó cho cô ta xem sao?
________________________________________________
- Thấy chưa, tôi đã nói là nó sẽ vừa mà!-Nó đắc ý.
- Linh cảm của cô có vẻ rất đúng nhỉ?- Hắn hờ hững. Đúng đến mức khó tin.
Nghe thấy giọng nói của hắn, nó bỗng cảm thấy khó chịu. Tại sao chứ? Nếu hắn không thích thù đừng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nó.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, hắn lên tiếng hỏi nó:
- Cô muốn biết tại sao tôi lại lạnh nhạt với cô?
Nó im lặng một chút, gật đầu.
Hắn nhìn hành động của nó, khóe môi hơi nhếch lên một chút. Hành động hệt ban nãy, rất dễ thương!
- Trước khi trả lời, tôi hỏi cô một câu... tại sao cô lại quan tâm đến chuyện đó? Cô thích tôi sao? Quan tâm đến cảm xúc của tôi làm gì?
Nó bất ngờ:
- Anh có vấn đề à? Nếu như không quan tâm đến cảm xúc của anh thì tôi quan tâm đến cái gì? Tôi ghét nhất là bị người ta xem như đồ vạy muốn làm thế nài cũng được, cũng ghét người ta vì mình mà không vui! Khuôn mặt anh lúc nài cũng như vậy, anh đối xử với tôi như đồ vật vậy, tính cách của tôi làm sao có thể chịu nổi chứ! Anh ném tôi lên giường khi sáng, kéo tôi đi mua nhẫn theo ý anh nhưng khuôn mặt anh lúc nào cũng như vậy, tôi thật sự rất ghét! Vậy tại sao anh khi ở bên mọi người lại cười như vậy chứ? Nếu anh ghét tôi thì chúng ta dẹp cái mối quan hệ vớ vẩn này đi, vốn dĩ chỉ là anh nổi hứng thôi mà, hà cớ gì phải tiếp tục chứ?
Hắn hơi ngạc nhiên. Cô gái này, cứ tưởng cô ta vô tâm vô tư, mấy chuyện này nhất định sẽ không để ý, vậy mà lại quan tâm đến như vậy sao? Không phải là không muốn cười, chẳng lẽ cô ta muốn mình phải trưng cái bộ mặt giả tạo đó cho cô ta xem sao? Anh Vũ nói cô ta ghét dối trá, chẳng lẽ lại muốn mình trưng cái bộ mặt đó cho cô ta xem sao?
Miên man suy nghĩ nên hắn quên mất có một người đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Thấy hắn như vậy, nó cũng chẳng buồn hỏi nữa, ngồi thẳng người lại, tháo dây an toàn bỏ lại một câu" Nếu anh không thích trả lời thì thôi.", mở cửa nhảy ra khỏi xe lúc xe vừa chuẩn bị chạy khi hết đèn đỏ.
Hắn bất ngờ nhìn theo bỗng lưng nó, định gọi với theo nhưng suy nghĩ gì đó lại ngồi yên vị trí tiếp tục lái xe.
...
- Đây sao!?- Nó bước vào căn nhà đã thấy điều kinh khủng. Tên nào mà giết người dã man quá vậy?
- Tên sát nhân đã chặt nạn nhân làm 7 phần, mỗi phần đặt ở mỗi nơi trong căn nhà, điều kì lạ là ở những nơi đó đều có một dãy số.
- Số?
- Thật ra anh cũng không định gọi em đến, cứ để cho mấy nguời bọn họ là được,- Anh chỉ vào nhưng viên cảnh sát đang điều tra.- Nhưng...dãy số đó sau khi giải ra lại được thế này.- Anh chìa ra một tờ giấy đưa nó.
- 26, 195, 36, 169,
74, 24, 144, 16,
113, 15, 225, 4,
145, 17, 289, 1,
225, 63, 441, 1,
340, 52, 676, 9,
197, 24, 225, 4?
- Anh đã thử rồi. Dùng các công thức toán học để tính, được chữ...
- Hi, Angel. - Anh và nó cùng đồng thanh.
Anh thấy vậy thì mỉm cười: - Không sai, quả là Angel, tính toán nhanh như thế, anh mất phải 6 phút đấy!
Nó cầm tờ giấy cười đáp:- Không cần