"Cậu chủ." - Lệ Na nhỏ giọng gọi Tư Nam từ phía sau.
Cậu đang ngồi trên ghế sofa với một đống giấy tờ và vài tấm ảnh liên quan đến tổ chức Hammerhe và vài thành viên liên quan.
Bất ngờ nghe tiếng Lệ Na gọi, cậu không vội quay đầu lại, chỉ hơi liếc mắt rồi trả lời.
"Đừng gọi tôi là cậu chủ."
"A...!em xin lỗi, em xin lỗi." - Lệ Na cúi đầu.
"Được rồi, lần sau cũng đừng có cúi đầu nữa.
Thế gọi tôi có chuyện gì?"
"Em đang thắc mắc, sao dạo này anh không ra ngoài, với cả sao lại phải ăn đồ đặt hàng."
Tư Nam dừng vội công việc, ngoái đầu nhìn khiến cô có chút giật mình, hai tròng mắt cậu ta có phần hơi thâm tím.
Đã mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng Tư Nam chưa ngừng lại việc nghiên cứu và thăm dò về Hammerhe.
"Em biết chúng ta đang phải lẩn trốn mà.
Việc ông già tôi bị bắt khiến nhiều kẻ xấu muốn truy lùng và giết tôi, cả em cũng vậy."
Nghe đến liên quan tới mình, Lệ Na có chút thấp thỏm sợ hãi, Tư Nam nhìn ra vội an ủi cô bé.
"Đừng sợ, ở đây rất an toàn, với lại chờ khi bọn chúng bị bắt hết, lúc đó em có thể tự do."
"Nhưng bọn người xấu đấy đông như vậy, làm sao có thể bắt hết được đây?"
"Em đừng lo, xã hội không dung thứ cho đám tội phạm, rồi có ngày chúng sẽ phải ngồi tù mọt gông thôi."
/Anh hứa sẽ bảo vệ em an toàn, chắc chắn sẽ khiến từng đứa một máu chảy thành sông.
Nhất là thằng khốn Thành Bắc./
Khoảng vài tiếng đồng hồ sau, bất chợt ngoài cửa có tiếng chuông kêu.
~Kíng Koong~
Tư Nam đang mải mê nghiên cứu về Hammerhe vội gấp lại đống tài liệu.
Ban nãy cậu có gọi đồ ăn đặt sẵn nên chắc người giao hàng đến.
Nhưng điều lạ thường ở đây là Tư Nam đặt vào lúc 6 giờ mà sao 7 giờ họ mới đến, thường là chỉ mất 15 phút vì cửa hàng đó cách không xa.
Linh tính mách bảo Tư Nam phải cẩn thận, cậu nhón chân tiến tới cánh cửa rồi nhòm qua ống kính cửa.
"Có ai ở đây không? Tôi tới giao đồ ăn."
"A vâng tôi đây."
"Mời anh nhận hàng rồi kí tên vào đây."
Sau khi người giao hàng rời đi, Tư Nam mới nhẹ nhõm, cứ nghĩ là người của Hammerhe phái đến nhưng không phải.
Cũng phải thôi, nơi này kín đáo thế này tìm làm sao được.
Tư Nam xách đống đồ ăn để trên bàn, cậu mang bát đũa dọn dần ra.
Sau khi mọi thứ đã hoàn chỉnh, cậu mới gọi Lệ Na.
"Oa nhìn bắt mắt quá."
"Ừ, đồ ăn ở đây ngon lắm, tôi có ăn vài lần rồi."
"Vậy em mời cậu...!à không...!anh ăn."
Tư Nam chỉ biết lắc đầu cười trước sự ngốc nghếch này, cậu múc bát canh trước rồi mới xới cơm.
Chuẩn bị đưa lên miệng, Tư Nam bất ngờ ngửi thấy mùi vị kì lạ ở trong bát.
Mùi này thật quen thuộc, như thể...
Tư Nam trợn mắt hét lớn: "Dừng lại."
Lệ Na chuẩn bị gắp thức ăn bỏ vô miệng thì cái bạt tay của Tư Nam hất văng bát cơm trên tay cô ra xa.
"Á, có chuyện gì vậy?"
Thức ăn từ bát rớt xuống sàn, tiếp theo nó tan chảy làm bào mòn đi lớp sàn gỗ.
Quả nhiên, thức ăn này chứa độc.
Chất ăn mòn này một khi vào cơ thể người sẽ khiến họ bị ngộ độc nhanh và chết ngay lập tức.
Lệ Na nhìn mà kinh hồn, hai tay cô ôm lấy miệng đầy vẻ sợ hãi.
Vậy là bọn chúng đã biết nơi này, chúng đang lên kế hoạch, không sớm thì muộn chúng sẽ kéo tới đây.
"Lệ Na, chuẩn bị đồ đạc trốn đi thôi."
"Vâng...hic."
.......
Tại trụ sở của Hammerhe...
Tên cấp dưới cởi bỏ bộ trang phục giao hàng vứt vào xó rác, hai tay đẩy cánh cửa lớn bước vào phòng lớn.
Trước mặt là Mạnh Thần đang chăm chú nhìn vào những chiếc tivi chiếu từ máy quay an ninh.
Trên đó đang chiếu cảnh Tư Nam và một cô gái lạ chạy trốn.
"Đại ca, em làm xong việc rồi."
Không nói không rằng, Mạnh Thần tặng cho tên đàn em một nhát phi tiêu găm trúng vào điểm tâm.
Tên đó chưa kịp hiểu chuyện gì đã mất đi ý thức rồi nằm bất động dưới sàn, máu tràn ra không ngừng.
"Thật đáng thất vọng, đồ vô dụng."
Sau đó ánh mắt Mạnh Thần lại hướng tiếp vào máy quay khác, Tư Nam đang đi vào một con hẻm, tại đây đã mất dấu cậu ta.
Mạnh Thần nhếch môi.
"Mày tưởng vào đó là khuất camera sao, nhưng thế vẫn chưa thoát được đâu."
(Trước lúc đó...)
*Cốc cốc cốc...*
Tư Nam gõ cửa phòng của người đàn bà chủ trọ, chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì, Tư Nam đành đặt chiếc chìa khóa căn hộ xuống thềm rồi cất giọng:
"Cảm ơn vì đã chấp nhận giúp đỡ chúng tôi."
Rồi cậu cầm một nắm tiền.
"Mong hãy nhận lấy số tiền này coi như quà đền đáp."
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Tư Nam cũng đành thôi mong chờ rồi nhét số tiền qua khe cửa, sau đó cùng Lệ Na lẳng lặng rời đi.
Một bóng hình xuất hiện từ ô cửa sổ nhìn ra, người bí ẩn này vẫn đứng chăm chăm nhìn Tư Nam rời đi, một khoảng tối đã che lấp đi khuôn mặt người đó, vẫn là sự tĩnh lặng không nói lời nào.
Đi được 1/3 chặng đường, Tư Nam đã thoát khỏi khu phố nhỏ này, cậu đang ở đường lớn.
Thực bây giờ chẳng biết đi về đâu, đành phải trốn lui trốn lủi chứ không được để lộ dấu vết.
"Chúng ta đang đi đâu đây?" - Lệ Na hỏi có phần th ở dốc.
Giờ phải đi đâu? Trốn đi đâu? Thẻ ngân hàng và toàn bộ tiền đều bị khóa, trên người Tư Nam chỉ có vỏn vẹn vài đồng.
Bỗng từ đằng xa có một chiếc xe đen đang lao tới, Lệ Na bỗng cảm thấy vui mừng liền giơ tay bắt xe.
"Xin cho chúng tôi đi nhờ."
Chiếc xe đậu ngay bên sát hai người, Tư Nam cảm thấy có gì đó không ổn, ngay khi một thân thể bước xuống xe, Tư Nam liền hô to: "Cẩn thận."
Cái gã mặc vest trên tay lăm lăm cái gậy baton định vụt xuống Lệ Na, cô giật mình quay đầu đi, chợt nhận ra không có cơn đau nào ập tới, cô mới ngoảnh lại thì Tư Nam ở đằng trước đã dùng tay đỡ lấy.
"Cậu chủ."
/Thiệt tình, lại cậu chủ rồi./
"Chạy đi, trốn trong rừng ngay."
Tư Nam đẩy cô ra xa rồi một mình chặn đầu tên khổng lồ trước mặt.
Cậu vung chân đá vào mặt hắn khiến chiếc kính trên mặt vỡ làm đôi.
Hắn nghiến răng dùng lực của mình đấm văng Tư Nam ra xa.
Lệ Na vẫn còn sợ hãi không nhích nổi chân, thấy vậy Tư Nam hét lớn:
"Trốn ngay."
Lệ Na lúc này mới tập trung nhoài người chạy sâu vào khu rừng, vừa chạy vừa mếu máo.
Nhưng không một ai đuổi theo cô, Tư Nam mới phát hiện ra chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là "mình".
Trên xe lại thêm 2 kẻ nữa, thân hình đều vạm vỡ ngang nhau.
Tư Nam tặc lưỡi, cậu vẫn chưa hồi phục xong thể lực, nãy tên kia dùng lực mạnh quá làm tay cậu vẫn còn tê.
Tư Nam sức cùng lực kiệt, miệng đã thở hổn hển đứt hơi nhưng vẫn cố trụ