Con dao đó đã được Kang giữ trong người đến tận bây giờ, chưa ai biết và Kang cũng chưa tiết lộ cho ai về nó.
Anh ta đã phân tích con dao, tìm dấu vân tay trên đó so với dấu vân tay của Tư Nam.
Quả thực, sự tương đồng đến 100%.
Vậy thì lại xảy ra một mâu thuẫn.
Nếu Tư Nam bị bắt cóc, chẳng nhẽ đây đều là ý đồ của Tư Nam hay sao?
Cố tình để mình bị bắt, thừa thời cơ lao vào diệt gọn đám tai mắt của Trình Viễn.
Nếu đúng như vậy, quả nhiên Tư Nam không phải là một kẻ tầm thường.
Cậu ta biết suy xét, lên kế hoạch tỉ mỉ rồi úp sọt đối phương.
Đúng như lúc cậu ta đã một mình đơn phương độc mã tới xào huyệt của Trình Viễn.
Kang không biết trong đó diễn biến như nào, nhưng mà cuối cùng Trình Viễn cũng bị tóm gọn.
Chỉ với một tay của thằng nhóc này thôi ư?
Khả năng cao bây giờ việc Tư Nam để mình bị bắt thế này cũng là một phần nằm trong kế hoạch của cậu ta.
[P/s: Suy diễn kinh quá đấy ông anh:)))]
"Giờ cậu còn có gì để ngụy biện hay không? Không còn đường nào khác để cậu đi vào đâu, chỉ có con đường duy nhất...!đó là sự thật."
Tư Nam vắt chéo chân, nhếch môi cười tỏ ra sự không đầu hàng.
"Tôi đã ra tay."
"Khà, vậy là cậu đã nhận..."
"Nhưng, đấy là tự vệ chính đáng.
Chắc anh cũng biết, người bắt cóc tôi có ý định giết tôi chứ không chỉ đơn thuần là bắt cóc.
Tôi lúc đó một thân một mình, không thể trốn thoát dễ dàng được.
Tôi rút dao ra tự vệ thôi, nhưng chúng quá đông mà lúc đó người tôi đã tẩm xăng, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đủ để tôi đi đời, do vậy tôi đã vô tình xuống tay với họ để bảo toàn tính mạng."
Tư Nam cố bịa ra tình tiết một cách hợp lí khiến cảnh sát Kang không nói được lên lời.
"Cậu nghĩ tôi tin vào cái câu chuyện bịa đặt đó à?"
"Vậy...!anh có bằng chứng không? Anh có chứng kiến hay ghi hình lại quá trình đấy không? Nếu có thì mời anh."
Cảnh sát Kang ứ họng không nói thêm được gì.
Đúng là anh không ở đó, không biết ở đó xảy ra chuyện gì nên không thể buộc tội cậu ta được, vả lại Tư Nam vẫn chưa 18 tuổi.
Cái dao mà dính dấu vân tay Tư Nam giờ coi như vô dụng rồi.
Cảnh sát Kang tức giận không kiềm lại được cảm xúc đập tay xuống bàn.
"Kìa anh cảnh sát, tôi thấy anh có vẻ tức giận đấy.
Nếu không còn gì để nói thì tôi nghĩ anh nên thả tôi ra sớm là vừa.
Còn về cái chuyện của cha tôi, quả thực tôi không biết gì cả.
Người duy nhất mà ông ta đưa về nhà là Trình Viễn, còn lại thì không phải đi3m thì cũng là gái bán hoa."
Anh Kang trừng mắt nhìn Tư Nam, nhận thấy một sự tự tin hào nhoáng hiện hết lên mặt cậu ta.
"Đừng cố buộc tội cho tôi là bao che tội phạm, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi.
Cha tôi thường đi sớm về muộn, tôi thì chỉ là một thằng con biết nghe lời cha thôi."
"Nghe lời sao? Đến cả việc buôn bán trái phép cũng phải nghe lời sao?"
"Tôi buôn bán trái phép? Anh có bằng chứng sao?"
Càng nói càng tức, tên này quả thực không dễ đối phó, Tư Nam luôn biết tìm hướng để tránh tai họa.
Anh Kang không biết phải làm gì, chỉ có thể tạm giam Tư Nam.
Tư Nam bị cảnh sát còng tay đưa đi cũng kịp nán lại nói vài lời:
"Anh chỉ có thể tạm giam tôi 2 ngày thôi."
Kang nhìn theo bóng lưng Tư Nam mà tức anh ách.
Cậu ta chính là chìa khóa để mở ra đường lối đi trong thegioingam, nhưng dùng đúng cách để mở thì khó lắm.
.....
"Mày nói cái gì? Thằng chó Tư Nam đó đang bị bắt ở sở cảnh sát."
Một tên thuộc hạ của Hammerhe nghe ngóng tình hình ở đâu đó đã vội về báo cho Mạnh Thần biết.
"Vâng thưa đại ca, bọn trực ca bên tuyến 20 đã báo tin có nhìn thấy Tư Nam bị cảnh sát đưa ra từ bệnh viện.
Vì vụ này bí mật nên người dân quanh đó chưa ai biết."
Vậy là Tư Nam đã được chữa trị, chắc là đã bình phục rồi.
Mạnh Thần đã nghĩ ra một kế sách mới diệt trừ Tư Nam tận gốc.
Mạnh Thần nhấc máy gọi cho Giang Huỳnh mấy cuộc nhưng hắn ta không bắt máy.
Hắn biết chắc tên này đang trong giờ "hành sự" nên gọi điện cho Đồng Nhất.
Đồng Nhất đang dọn quán thì điện thoại réo lên, trên đó hiện tên Mạnh Thần.
"Sao thế? Gọi tôi có chuyện gì?"
"Về sở đi, có việc cần bàn."
"Rồi, đợi tôi dẹp quán đã."
Đồng Nhất xoay nắm cửa phòng chính bước vào, bên trong Mạnh Thần đã ngồi ung dung trên ghế lớn đợi hắn ta.
"Thằng Giang đâu?" - Đồng Nhất ngó quanh.
"Nó đi xã giao rồi, gọi mấy cuộc không nghe.
Để tí xong việc qua chỗ nó."
Đồng Nhất kéo ghế hội đồng ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, hỏi:
"Thế cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
"Là chuyện về thằng Tư Nam, nó đang bị tạm giam tại sở cảnh sát."
"Tư Nam? Tôi tưởng cậu giết nó rồi cơ mà?"
"Suýt giết được thôi! Thằng chó may mắn đó được cứu thoát chết rồi."
"Vậy cậu gọi tôi ra đây mục đích là bàn về việc đối phó với Tư Nam à?"
"Không chỉ đối phó đâu, là phanh thây thằng khốn đó ra."
Đồng Nhất thở cái rõ dài chán nản.
"Nghe này Thần, cậu bị ám ảnh nó quá rồi đấy.
Thằng đấy không phải đối thủ của chúng ta, càng dây dưa vào nó càng phí thời gian cho mấy vụ làm ăn quan trọng hơn."
Mạnh Thần tức giận đập tay xuống bàn, quở trách:
"Cậu nói gì thế hả? Tôi mà phải bỏ qua cho thằng