Anh liếc nhìn cô, không mặn không nhạt nói.
- Không phải đã nói em không được chạy lung tung sao?
Khóe miệng Tuệ Nhi cong lên, cô lấy ra vài tấm danh thiếp từ chiếc túi xách nhỏ của mình.
Hành động như thể cô đang dâng tặng lên cho anh một kho báu vậy.
- Em là đang giúp anh mở rộng kinh doanh nha.
Đôi mắt đẹp của cô lóe lên tia ranh mãnh.
- Anh đẹp trai, muốn cám ơn em thế nào đây?
Lưu Vĩnh Thuỵ liếc đến những tấm danh thiếp, trực tiếp ôm eo cô kéo sát lại cơ thể mình.
Anh rất ít khi cám thấy hứng thú với một điều gì đó.
Hơi thở anh phả lên mặt cô, mị hoặc nói.
- Em muốn anh cám ơn em thế nào đây?
Tuệ Nhi ngẫm nghĩ một lúc.
Cô cảm thấy không có gì tốt hơn là vòi tiền từ anh.
Đồng tiền là vạn năng, cô phải tích góp để sau này còn chạy trốn nữa chứ.
Tay vẽ vẽ lên vai anh một vài vòng tròn, cô quyến rũ nói.
- Em muốn....!50% lợi nhuận từ những hợp đồng này, hoặc là...cổ phần của Tập đoàn Lưu gia… Anh thấy...ưmm...
Cô chưa kịp nói hết câu thì đôi môi đỏ mọng đã bị bịt chặt.
Lưu Vĩnh Thụy hai mắt thâm thúy, đưa tay ghì chặt sau đầu cô.
Đầu lưỡi anh vươn ra, tàn phá trong miệng cô.
Tuệ Nhi muốn thở một chút cũng khó.
Nụ hôn của Lưu Vĩnh Thụy sâu đến mức như muốn hút hết hơi thở cuối cùng của cô.
Tuệ Nhi cảm giác cả người cô muốn nhũn ra luôn rồi.
Một lúc lâu sau, anh mới luyến tiếc rời môi cô, đáy mắt có một chút như là đang giễu cợt nhìn cô nói.
- Tôi không có tiền.
Tôi chỉ có tấm thân này thôi, em có lấy không?
Tuệ Nhi sững sờ.
Anh ấy rất rất đẹp trai.
Từ miệng người đẹp trai nói ra những câu đầy tính mê hoặc như thế này, cô phải chống đỡ như thế nào đây?
Ngay khi cả hai đang nhìn nhau đắm đuối, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, giọng điệu có chút giễu cợt.
- Tuệ Nhi, sao chị lại quên mối quan hệ với anh Nguyên nhanh như vậy? Anh Nguyên thường nói với tôi rằng, anh ấy thực sự rất nhớ niềm kỹ thuật trên giường của chị.
Nhưng tại sao nhanh như vậy chị lại đến bên Lưu tổng rồi? Tôi biết chị chắc chắn là đang lừa dối Lưu tổng để cứu lấy mạng mình đúng không?”
Lại quay sang Lưu Vĩnh Thuỵ, Diệp Chi dùng thái độ chân thành nói với anh.
- Lưu tổng, xin anh hãy để Tuệ Nhi đi.
Trong lòng cô ấy chỉ có Anh Nguyên thôi, cô ấy còn luôn khen kỹ năng của anh Nguyên với tôi đấy.
Tuệ Nhi không nói nên lời.
Con khốn này lại đòi ăn đòn đúng không?
Cô liếc sang Lưu Vĩnh Thụy, thấy mặt anh phủ một lớp sương.
Tuệ Nhi hiểu rằng không một người đàn ông nào có thể chịu được sự xúc phạm như vậy.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào một số vu khống vô căn cứ như vậy mà cô ta nghĩ rằng có thể bôi nhọ được cô sao? Vẫn còn non lắm Diệp Chi ạ.
Tuệ Nhi nhếch môi cười, kéo Lưu Vĩnh Thụy lại gần.
- Tôi cùng Dương Đình Nguyên thì có quan hệ gì chứ? Nhìn kỹ đi, đây là người tôi thích.
Nhìn cái eo này, cái chân này…”
Bàn tay của Tuệ Nhi di chuyển từ vòng eo nhỏ nhắn của người đàn ông, xuống đến cặp đùi rắn chắc của anh ta.
Cô hỏi.
- Dương Đình Nguyên có không?
Lưu Vĩnh Thụy sửng sốt.
Tuệ Nhi khinh bỉ nói.
- Không có đúng không? Vậy cô lấy đâu ra can đảm nói trong lòng tôi chỉ có Dương Đình Nguyên?
Ánh mắt sắc như dao liếc nhìn Diệp Chi, Tuệ Nhi tiếp tục buông ra lời nói sắc lẻm.
- Còn về kích thước