Không biết Lưu Vĩnh Thuỵ nghe lời cô nói thành ra ý gì, anh nhàn nhạt hỏi một câu không liên quan.
- Em muốn làm hắn hối hận khi bỏ rơi em sao?
Tuệ Nhi nhanh chóng vận động các nơron thần kinh, đầu cô liên tục nảy số để tìm từ ngữ đối phó với ác ma.
- Không phải hắn bỏ rơi em, em với hắn chưa từng là gì của nhau.
Nếu nói bỏ rơi, thì chính em mới là người bỏ rơi hắn.
Vì em....đã tìm được anh.
Cô dùng ánh mắt thâm tình nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ.
Lúc trước nếu không vạn bất đắc dĩ phải làm sát thủ của tổ chức, thì cô làm diễn viên cũng được quá chứ nhỉ.
Nhìn xem nhìn xem, sát khí của ác ma tiêu tan rồi, haha.
Trong lòng Tuệ Nhi không ngừng tự tán dương mình.
Dương Đình Nguyên vừa đi, những người ở đó cũng dần dần tảng ra, ai về nhà nấy.
Không ai dám đứng hóng chuyện phía sau của Lưu Vĩnh Thuỵ nữa.
Lưu Vĩnh Thụy đang định rời đi, thì chợt nhận ra Tuệ Nhi đang nhìn chăm chăm chiếc siêu xe đang chạy phía dưới.
- Làm sao thế?
Tuệ Nhi nghe câu hỏi của anh hơi lắc đầu, cô nói.
- Không có gì!
Nói rồi, cô vẫn cau mày nhìn xe của Dương Đình Nguyên đi xuống con đường núi.
- Dương Đình Nguyên luôn muốn kiếm chuyện với em.
Em sợ rằng sau chuyện này hắn sẽ không dừng tay, lại tiếp tục giở trò bỉ ổi nào khác.
Lưu Vĩnh Thụy hừ lạnh một tiếng nói.
- Đánh rắn nên đánh phần đầu.
Tuệ Nhi như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt cô sáng lên, cô cười tươi nhìn Lưu Vĩnh Thụy giơ ra hai ngón tay cái, liên tục gật gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi! Lưu Vĩnh Thuỵ, anh tuyệt thật.
Lưu Vĩnh Thụy sững lại một chút, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
Trông anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng đôi tai ẩn dưới tóc mai của anh đã hơi ửng đỏ.
Tên tóc vàng lúc này không sợ chết bước đến trước mặt Tuệ Nhi, giương ra bộ mặt nịnh bợ nhìn cô.
Bên cạnh, hắn còn kéo theo tên nhóc lúc nãy Tuệ Nhi bo cho xấp tiền.
- Chị ơi, chị đã hứa dạy em đua xe.
Chị nhớ giữ lời nhé, trao đổi số điện thoại với em nào.
À phải rồi, chị thích tên nhóc này đúng không? Em sẽ để hắn lại bên cạnh chị, chị tuỳ ý dùng.
Tên tóc vàng cười cười với cô, trong lời nói lại mang hàm ý khiến người khác không khỏi nghĩ đến những chuyện xấu hổ kia.
Tên nhóc chải chuốt bảnh bao bên cạnh giật thót mình khi nghe thấy điều này, hắn len lén nhìn đến Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi cũng sửng sốt không kém, cô bất giác nhìn đến Lưu Vĩnh Thuỵ.
Anh không quay lại, chân vẫn bước chầm chậm về phía trước, không mặn không nhạt nói.
- Về nhà thôi.
Tuệ Nhi cảm thấy giọng điệu Lưu Vĩnh Thụy không ổn liền nhướng mày, vội chạy đến ôm lấy eo anh.
Hướng tên tóc vàng nói lớn.
- Tôi không thích trẻ trâu đâu, bên cạnh tôi đã có một cực phẩm rồi.
Lưu Vĩnh Thụy chợt dừng lại, tim anh dường như đã lỗi đi một nhịp.
Từng lời nói của