Sau khi về lại biệt thự Lưu gia,Tuệ Nhi lao vào bếp bắt đầu nấu thuốc.
Phòng bếp của Lưu gia có đầy đủ những vật dụng cần thiết để nấu thuốc.
Sấy khô, ủ, nghiền bột, chưng cất...từng công đoạn Tuệ Nhi đều rất tỉ mỉ canh đúng và đủ liều lượng.
Cô thực sự rất thành thục khi làm công việc này.
Lưu Vĩnh Thuỵ cũng vào giúp cô nấu thuốc.
Trong lúc Tuệ Nhi chăm chú phân chia tỷ lệ, anh nhanh tay chụp lại toa thuốc gửi cho bác sĩ riêng.
Ông bác sĩ là một thầy thuốc nổi tiếng, ông ta có chính kiến riêng trong việc điều trị bệnh của Lưu lão gia và được người nhà họ Lưu rất kính trọng.
Sau khi nhìn thấy đơn thuốc, ông ta trở nên phấn khích liền gọi cho Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Lưu thiếu gia, cậu lấy đơn thuốc này ở đâu vậy? Đó là một bài thuốc bảo vệ tim.
Toàn bộ bài thuốc không chỉ có thể bảo vệ tim mạch, làm mềm mạch máu, thúc đẩy tuần hoàn máu mà còn rất dịu nhẹ với tỷ lệ an toàn.
Rất thích hợp cho sự hồi phục cơ thể của người già.
Với tỷ lệ chuẩn xác như thế này, người viết đơn thuốc chắc chắn là một chuyên gia.
Thực sự đã được mở mang tầm mắt...
Ông già phấn khích đến mức nói to không ngừng trong điện thoại.
Lưu Vĩnh Thụy phải dời điện thoại ra xa tai một chút, anh hỏi.
- Nói như vậy đây là một phương thuốc rất tốt đúng không?
- Đúng vậy.
Cậu...
Có được câu trả lời, anh không cần nghe ông ấy lải nhải thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn về hướng nhà bếp, ánh mắt anh càng lúc càng sâu hơn.
Tuệ Nhi nãy giờ bận rộn trong bếp.
Cô đã làm tổng cộng 60 viên thuốc từ lúc về đến giờ, đến cơm trưa cô vẫn chưa ăn.
Cô cẩn thận thêm một ít mật ong vào những viên thuốc và đặt chúng vào máy sấy bấm nút hẹn giờ để chúng từ từ định hình.
Sau đó, cô ngã xuống ghế sofa nghỉ một chút nhưng lại ngủ thiếp đi vì mệt.
Cả đêm qua đến giờ, cô đã được ngủ chút nào đâu.
Buổi chiều khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình đang nằm trên giường.
- Ôi...Thuốc của tôi...
Cô đột ngột bật dậy khỏi giường.
- Anh đã gói nó lại cho em rồi.
Lưu Vĩnh Thụy đột nhiên xuất hiện, lấy ra một cái lọ thủy tinh tinh xảo.
Bên trong là những viên thuốc màu đen, được đặt cố định trong một chiếc hộp chữ nhật màu đen có đính một chiếc hoa bằng ruy băng màu vàng óng.
Trông hộp quà rất sang trọng.
- Đây là món quà của cả hai chúng ta tặng cho ông nội.
Cô thở phào nhẹ nhõm vì những viên thuốc không bị hỏng.
Nhưng sau đó lại cảm thấy như thể bị cướp công.
Cô lườm anh.
- Của hai chúng ta sao?
Lưu Vĩnh Thụy cười cười như thể đó là điều đương nhiên.
- Anh cũng có góp công mà.
Cô có hơi không bằng lòng, nhưng thôi...đúng là anh cũng có phụ cô làm thuốc thật.
Tuệ Nhi không nói gì.
Cô đứng dậy đi rửa mặt, bà giúp việc đã bày sẵn một ít đồ ăn nhẹ cho cô lót dạ.
Ăn xong cô lên phòng thay