Diệp Chi vừa nói vừa tròn mắt, vờ đưa tay ra che miệng, thể hiện sự hốt hoảng, không tin vào mắt mình.
Cô ta cố tình nói lớn, lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
- Cô gái đi cùng Thiếu gia Vĩnh Thuỵ là ai vậy? Tại sao lại tặng thuốc? Thật đúng là vô ý tứ mà.
- Đúng đó...Ai lại tặng thuốc vào ngày mừng thọ chứ? Cô ta chắc chắn là không có ý gì tốt đâu.
- Thật đúng là độc ác.
Tặng thuốc...cô ta muốn chọc Lưu lão gia tức chết sao?
Tiếng xì xào bàn tán vang lên.
Lưu lão gia mặt mày tái mét, tức giận trừng mắt nhìn Tuệ Nhi.
- Tôi không cần quà của cô.
Đem về đi.
- Ông nội, ông hãy nhận món quà của Tuệ Nhi.
Đó là toàn bộ tâm ý của cô ấy.
Cô ấy vì nghĩ đến ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm nên món quà này.
Lưu Vĩnh Thuỵ tiến lên giật lấy lọ thuốc từ tay Diệp Chi, hai tay cầm cẩn thận đưa đến trước mặt Lưu lão gia.
Những người khác há hốc mồm kinh ngạc.
- Cô ấy tự làm à?
- Cô ta nghĩ rằng thuốc có thể tự tiện bào chế rồi đem đi tặng sao? Cô ta thực sự nghĩ Lưu lão gia sẽ uống thứ thuốc vớ vẩn này à?
Lưu lão gia nghe những lời bàn tán, hiển nhiên trong lòng cảm thấy không vui.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đứa cháu trai yêu quý của mình, ông thở dài.
- Vì là con nói nên ta sẽ nhận.
Ông nói nhận quà, nhưng vừa cầm đến ông đã vội đặt xuống bàn, không buồn nhìn món quà lấy một cái.
Sau đó ông ngước mắt lên nhìn Tuệ Nhi nói.
- Cô Lâm, cô còn rất trẻ.
Một ông già như tôi thực sự rất muốn khuyên cô một câu chân thành, cô cần phải học lại một số cách cư xử sao cho đúng mực.
Điều đầu tiên cô phải học là đừng đến trễ trong các bữa tiệc quan trọng.
Dù sao cô cũng là người đi theo Vĩnh Thuỵ.
Đừng để Lưu gia phải mất mặt vì cô.
Tuệ Nhi bình tĩnh nghe Lưu lão gia nói, cô kính cẩn trả lời.
- Vâng thư ông, ông dạy phải.
Con sẽ ghi nhớ kỹ.
Mặc dù Tuệ Nhi là một cô gái có tình tính không mấy tốt đẹp, tính cô rất cứng rắn, thẳng thắng, không thích vòng vo.
Nhưng cô cũng là người biết phân biệt đúng sai.
Lưu lão gia là một người ông ngoài lạnh trong ấm, ông ấy thật sự rất yêu thương Lưu Vĩnh Thuỵ.
Và ngược lại, anh cũng rất kính trọng và yêu quý ông nội của mình.
Cô đã chọn theo anh, cũng sẽ học cách yêu thương những người mà anh yêu thương.
Vì thế, cô quyết định không tranh cãi với Lưu lão gia.
Trong nguyên tác, Lưu lão gia đột nhiên lâm bệnh chết thảm.
Cô thực sự không muốn điều đó xảy ra.
Thấy Tuệ Nhi tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Lưu lão gia, cha mẹ Diệp Chi hừ lạnh một tiếng.
Người lẽ ra đứng cạnh Lưu Vĩnh Thuỵ bây giờ phải là con gái Diệp Chi của họ, ở đâu lại lòi ra một con nhãi ranh thế này chứ.
- Vĩnh Thuỵ này, cháu tìm cô bạn gái này ở đâu ra vậy? Vừa mới gặp mặt đã làm ông nội tức giận đến thế rồi.
- Đúng đấy.
Tặng thuốc vào ngày mừng thọ...!Thật không biết học ở đâu ra cái cách tặng quà vô năng như thế nữa.
Tuệ Nhi nghe vậy thì tủm tỉm cười.
Họ đang nghĩ rằng cô làm một quả hồng mềm, tuỳ ý người ta nắn b óp sao?
- A..Xin chào ông bà Tô.
Chẳng hay trong những thứ trên bàn quà tặng này, món quà tuyệt vời nào là của Tô gia nhỉ?! Tôi thật sự rất tò mò muốn xem một chút, không biết món quà đấy là gì?
Tuệ Nhi biết rõ cặp vợ chồng này là loại người chỉ thích lợi dụng người khác.
Bọn họ lợi dụng mối quan hệ của Tô Ái Thi để có được sự coi trọng của Lưu gia.
Thậm chí còn cho rằng Tô Ái Thi là một nửa chủ nhân của Lưu gia, và bọn họ là đều là người nhà của nhau.
Vì là người nhà nên chẳng cần quà cáp.
Họ thực sự