- Tuệ Nhi, sao chị có thể đối với bố tôi buông lời độc mồm độc miệng như vậy.
Lòng dạ chị thật rắn rết mà.
Diệp Chi tức giận cắn môi muốn bật cả máu, nghiến răng quay sang xả giận vào Tuệ Nhi.
- Tôi nói cho chị biết, sự hợp tác lần này không phải với Tô thị, mà là hợp tác với riêng tôi.
Ông nội, cháu đã lớn rồi, đã đến lúc cháu phải tự đứng trên đôi chân của mình rồi.
Vì vậy, lần này, cháu sẽ rời Tô thị, tự thành lập một công ty riêng.
Rất mong được sự hợp tác, nâng đỡ của Lưu gia.
Lưu lão gia gật đầu tán thành.
- Ừ, Diệp Chi rất có ý chí phấn đấu đấy.
Tuệ Nhi khoanh tay tựa vào thành ghế, nói ra điểm mấu chốt.
- Chà, táo bạo thật.
Vừa nghe tôi lại cứ tưởng tự thân cô đứng lên, tạo dựng một sự nghiệp đáng mơ ước cho riêng mình bằng khả năng và bản lĩnh của cô cơ.
Nhưng cuối cùng vẫn là dựa dẫm vào Lưu thị để lấy hơi.
Diệp Chi nghe đến đây, mắt long sòng sọc, cố gắng nở một nụ cười hoà nhã, uỷ khuất hướng về phía ông nội nói.
- Tuệ Nhi nói đúng.
Cháu nên kiểm điểm lại suy nghĩ của bản thân.
Ông bà Tô muốn lên tiếng bênh con gái nhưng bị Diệp Chi ngăn lại.
Cô ta nói,
- Ông nội, bố, mẹ...con lấy nước cho mọi người nhé.
Nói xong, cô ta xoay người đi đến bên bàn đặt đồ uống.
Khi cô ta bê khay rượu thì đột nhiên bị trượt tay, chiếc khay nghiêng sang một bên, ly rượu bên trên rơi xuống, hất một ít rượu lên chiếc váy ren trắng trên người cô ta.
Mọi người đều sửng sốt, Nhà họ Tô lập tức trách cô ta bất cẩn, ở đây nhiều người như thế, lại gây thêm một chuyện mất mặt nữa cho Tô gia.
Trái ngược với thái độ giận dữ của người nhà, Diệp Chi thì lại trông có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ta nói.
- Ây da, con xin lỗi.
Con có mang theo một chiếc váy dự phòng.
Con xin phép đi thay đồ ạ.
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Cô ta đi về phía phòng chờ bên cạnh, trên môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
"Tuệ Nhi, mày cứ đợi đấy."
***
- Xin chào!
Diệp Chi đẩy cửa phòng bước vào.
Trong phòng chỉ có một vài người, nghe tiếng nói họ đều ngước lên nhìn cô ta.
Một người đi tới hỏi.
- Chào cô, cô vào đây có chuyện gì? Người ngoài không được phép vào đây đâu thưa cô.
Anh ta nhắc khéo.
Diệp Chi nở một nụ cười ngây thơ đưa ra một chiếc USB.
- Anh ơi, cô Tuệ Nhi đi cùng Lưu thiếu gia nhờ em gửi đến các anh video này để phát trong bữa tiệc ạ.
- Không phải nội dung đã được quyết định rồi sao?
Anh nhân viên nghi ngờ hỏi.
- Dạ em cũng không biết, cô Tuệ Nhi chỉ bảo yêu cầu phát ngay ạ.
Cô ấy là bạn gái của Lưu thiếu gia.
Nếu việc cô ấy nhờ các anh không làm thì các anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy.
Nhân viên nghe nhắc đến Lưu thiếu gia thì cũng không còn nghi ngờ gì nữa, vội cầm lấy USB và phát video lên màn hình lớn của đại sảnh.
Diệp Chi sau khi thấy video được phát thì nở một nụ cười gian xảo.
"Tuệ Nhi, để tao xem mày làm thế nào để cứu vãn hình tượng của mày nữa đây."
***
Đại sảnh.
Đột nhiên màn hình LCD sáng lên, tiếng thanh kim loại vụt bốp bốp, theo sau là những làn sóng la hét, van xin, rê,n rỉ...Mọi người quay lại nhìn.
Trên màn hình hiện