Ông bác sĩ già càng thêm kinh ngạc, sau đó có chút ngượng ngùng nói.
- Lâm tiểu thư, nếu có cơ hội, xin cô chỉ giáo.
Tuệ Nhi không nói gì, cô cũng không từ chối.
Các phóng viên ngoài cửa không thể nhịn được nữa.
Họ xông vào với vận tốc ánh sáng.
- Lưu lão gia được cứu rồi phải không?
- Thật sự là đã qua cơn nguy hiểm?
- Cô Lâm thật sự có y thuật sao?
- Cô Lâm là thần thánh phương nào vậy?
Mọi người nhìn Tuệ Nhi với vẻ khó tin.
Họ không ngờ cô không những có y thuật, mà trình độ còn rất cao siêu.
- Chính vì cô ấy có tài nên mới đủ tự tin chữa trị cho Lưu lão gia.
- Đúng vậy.
Lưu lão gia là ông nội của Lưu tổng.
Cô ấy chắc chắn sẽ không làm hại ông nội của bạn trai mình.
- Điều này thật không thể tin được.
Một căn bệnh đến bác sĩ giỏi nhất cũng phải lắc đầu bỏ cuộc.
Làm thế nào một cô gái trẻ như thế có thể tìm ra cách chữa trị được chứ?
- Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi cũng không tin.
Cô gái này giỏi quá.
Đứng cạnh Lưu tổng cũng thật xứng đôi.
Cánh phóng viên vẫn chưa hết bàng hoàng, thái độ đối với Tuệ Nhi cũng thay đổi 180 độ.
Họ nhanh chóng quay camera về phía Tuệ Nhi, ráo riết tìm tư liệu mới để phỏng vấn cô.
Tin này khẳng định sẽ rất hot.
Diệp Chi sau khi chen vào sau đám đông thì không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy Lưu lão gia đã tỉnh.
- Không thể nào.
Làm sao ông nội lại có thể được chữa khỏi như vậy chứ?
Cô ta chưa từng nghe Tuệ Nhi có thể chữa bệnh.
Trong ký ức của cô ta, Tuệ Nhi chỉ được cái vẻ bề ngoài, còn cái đầu thì rỗng tuếch.
Cô không thể nào có được khả năng cải tử hoàn sinh thế này được.
Nhất định là do cô ăn may.
Diệp Chi hừ lạnh.
- Chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết.
Cô ăn may thôi.
Tuệ Nhi nghe vậy liền nhướng mày nhìn Diệp Chi.
- Tại sao cô lại nói như vậy? Ai là chuột chết? Hình như cô có vẻ rất thất vọng khi lão gia tỉnh lại nhỉ?
- Tôi không có, cô đừng vu oan cho tôi.
Diệp Chi phủ nhận, rồi cô ta quay sang Lưu lão gia thảo mai nói.
- Ông nội, ông tỉnh lại là cháu mừng rồi.
Tuệ Nhi gật gật đầu bĩu môi nhắc lại vụ cá cược lúc nãy.
- Thế cô định khi nào thì quỳ xuống xin lỗi tôi đây? Bây giờ hay sau này?
Diệp Chi nghệch mặt ra, lảng tránh ánh nhìn của Tuệ Nhi.
- Tuệ Nhi, vừa rồi là tôi quá lo lắng cho ông nội.
Cô đừng để trong lòng.
Sau đó trưng vẻ mặt đau khổ nhìn Lưu lão gia.
- Hơn nữa, quan hệ giữa Lưu gia và Tô gia rất tốt.
Nếu tôi quỳ xuống sẽ không tốt cho mặt mũi của hai gia đình.
- Đây là cá cược giữa tôi với cô, không liên quan đến hai nhà.
Cô định nuốt lời sao?
Lưu Vĩnh Thụy đã được mở còng tay, anh vừa đỡ Lưu lão gia vừa nói.
- Diệp Chi, nếu cô nuốt lời, Lưu gia sẽ rút vốn khỏi Tô thị.
Từ nay về sau giữa hai nhà không còn quan hệ gì với nhau nữa.
Nghe xong lời đe dọa của Lưu Vĩnh Thụy, mặt Diệp Chi tái mét.
Cô ta nhìn cảnh sát trưởng với vẻ đáng thương, cầu xin sự giúp đỡ.
- Cảnh sát trưởng, tôi vừa rồi đánh cược cũng là do xuất phát từ sự lo lắng cho ông nội.
Các anh có thể cho