Tuệ Nhi vừa bước vào phòng liền đụng phải một đôi mắt đen sâu thẳm trên giường.
Vẻ mặt Lưu Vĩnh Thuỵ như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Anh tỉnh rồi à?
Lưu Vĩnh Thụy trông rất mệt mỏi ngồi dậy, anh liếc nhìn bát cháo trên tay cô, hỏi.
- Cho anh à?
- Ừ...Anh bị sốt rồi.
Tuệ Nhi đưa bát cho Lưu Vĩnh Thụy, nhưng anh không đưa tay ra nhận, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào bát cháo trên tay Tuệ Nhi.
Cô khó hiểu nhìn anh, một tay cầm bát cháo, một tay hươ hươ tay trước mặt anh.
- Này!! Ăn cháo.
Hồi lâu anh mới ngước lên nhìn Tuệ Nhi, gương mặt đượm buồn nói.
- Anh là bệnh nhân.
Tuệ Nhi nhíu mày nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Thì sao?
- Tay không có sức.
- Thế thì khi nào có sức hãy ăn.
- Nhưng không ăn sẽ càng không có sức.
- Vậy nên...?
- Em đút cho anh.
Tuệ Nhi nhìn Lưu Vĩnh Thuỵ như nhìn một sinh vật lạ.
Chuyện gì vậy? Ác ma Lưu Vĩnh Thuỵ còn có một vẻ mặt như trẻ con đòi ăn thế này sao? Hay anh ta bị ốm đến hỏng đầu rồi?
Thấy Tuệ Nhi vẫn đứng tần ngần không có phản ứng gì, Lưu Vĩnh Thuỵ vẫn trưng ra bộ mặt đòi ăn nhắc nhở Tuệ Nhi.
- Anh đói.
Tuệ Nhi mím môi bê bát cháo ngồi xuống, đút từng thìa cháo cho anh.
Trong lòng thầm nghĩ không biết anh đang tính toán điều gì?
Người thì chăm chỉ đút, người thì ngoan ngoãn há miệng ăn, khoé môi khẽ cong lên, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người đối diện.
Bầu không khí xung quanh có chút khó tả.
Thìa cháo cuối cùng đưa tới, Lưu Vĩnh Thuỵ vẫn ngoan ngoãn há miệng, nhưng khi cô chưa kịp rút tay về, anh đã nhoài người tới, ngậm lấy ngón trỏ của cô.
Tuệ Nhi mở to mắt nhìn Lưu Vĩnh Thụy đang ngậm ngón tay của mình, từ phía ngón tay cô truyền đến cảm giác chạm vào một vật mềm mềm ẩm ướt.
Cô đột ngột rụt tay lại như thể bị điện giật.
- Anh làm gì thế?
Lưu Vĩnh Thuỵ tỉnh bơ.
- Có cháo trên tay em.
- Cháo...Cháo gì chứ..?! Tôi...!tôi đem bát xuống nhà.
Tuệ Nhi hai tai nóng bừng.
Cô tìm một cái cớ chạy nhanh ra khỏi phòng.
Đứng bên ngoài cánh cửa.
Tim Tuệ Nhi vẫn còn đập liên hồi.
Mình làm sao vậy? Anh ta hỏng đầu còn mình hỏng tim à?
Phải tịnh tâm...tịnh tâm...
Sai một li...đi một dặm...
Ác ma vẫn là ác ma...
Sơ hở là tiêu đời...
Tỉnh lại đi! Tuệ Nhi.
Trong phòng, người trên giường vẫn nhìn về phía cánh cửa vừa mới bị ai đó vội vàng đóng lại.
Trên môi không giấu được một nụ cười vui vẻ.
- Vẫn là một chú mèo nhỏ đáng yêu.
*****
Kế hoạch của Tuệ Nhi vốn là muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng sau những chuyện đã xảy ra, cô lại vì muốn đi theo Lưu Vĩnh Thuỵ mà ở lại.
Cô ở lại, thế phải đuổi Dương Đình Nguyên và Diệp Chi ra khỏi thành phố B thì cô mới có thể sống yên ổn được.
Điện thoại Tuệ Nhi reo lên.
Là Quách Bưu gọi đến.
Anh ta như đang cảm thấy tội lỗi nói.
- Alo Sếp....kế hoạch chia rẽ Dương Đình Nguyên và Lão Ngũ tiến triển không như mong đợi.
Người của em báo tin về, dường như tên Lão Ngũ này không quan tâm đến những tin đồn bên ngoài.
Hắn vẫn giữ mối quan hệ mật thiết với Dương Đình Nguyên.
Hôm nay hắn còn mời Dương Đình Nguyên đến dự buổi tiệc riêng của hắn nữa Sếp ạ.
Bây giờ em nên làm gì tiếp theo đây Sếp?
Tuệ Nhi nghe vậy thì nhếch môi, cô cảm thấy có lẽ đây là tin tốt.
Phần thắng đã nằm trong tay cô rồi.
Giọng Tuệ Nhi vang trong điện thoại.
- Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
- Dạ? Sếp nói cơ hội gì cơ?
Quách Bưu khó hiểu hỏi lại.
Rõ ràng theo như kế hoạch phải là Lão Ngũ và Dương Đình Nguyên đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, ta sống ngươi chết mới đúng.
Vì sao bọn chúng thân thiết như vậy mà Tuệ Nhi lại bảo là có cơ hội? Quách Bưu suy nghĩ mãi không ra dụng ý của Tuệ Nhi.
- Ngồi yên đợi lệnh của tôi.
Đừng manh động.
Quách Bưu ngoan ngoãn vâng dạ, anh ta cũng không hỏi thêm gì.
Anh ta biết Tuệ Nhi ắt sẽ có tính