Khi Dương Đình Nguyên đến nơi, nhìn thấy ngọn lửa vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt, hắn nhếch môi cười, sau đó bước về phía cảnh sát đang đứng.
- Xin lỗi, tôi là người vừa nhận được điện thoại của các anh.
- Anh là anh Nguyên đúng không? Anh hãy cung cấp cho tôi thông tin về chủ nhân chiếc điện thoại này để tiện cho việc tìm kiếm nạn nhân.
Dương Đình Nguyên nhận điện thoại của Tuệ Nhi.
Hắn định khai tên của cô, nhưng nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại khai tên giả cho cảnh sát rồi bỏ đi.
Xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, hắn thoáng thấy Lưu Vĩnh Thụy cùng người của anh vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm.
Bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, hắn nhoẻn miệng cười nham hiểm.
Hắn lấy điện thoại của mình ra, gọi cho một ai đó.
- Đem một số đàn em tinh nhuệ một chút đến sau trung tâm thương mại C.
Tao cần giải quyết một người.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy hắn tiếp tục nói.
- Đừng hỏi nhiều, cứ đến đi.
Tiền bạc không thành vấn đề.
Cúp máy xong hắn lại gọi tiếp một cuộc điện thoại khác.
***
Lưu Vĩnh Thụy lúc này nghe tin Tuệ Nhi lao vào đám cháy, trong lòng vô cùng lo lắng muốn lao vào trong đó tìm cô.
Đúng lúc này điện thoại của anh reo lên.
Nhạc chuông này là anh cài riêng cho Tuệ Nhi.
Anh vui mừng bắt máy.
- Alo, Tuệ Nhi, em đang ở đâu...
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Lưu Vĩnh Thụy, mày đang tìm con khốn Tuệ Nhi phải không?
Lưu Vĩnh Thụy nhíu mày, anh nhận ra giọng nói này là của Dương Đình Nguyên, anh gằng giọng hỏi.
- Dương Đình Nguyên, tại sao mày lại cầm điện thoại của Tuệ Nhi.
Dương Đình Nguyên cười tự mãn trong điện thoại.
- Dĩ nhiên là lấy từ tay cô ta rồi, cô ta đang nằm trong tay tao.
Mày cứ tìm ở đấy thì có ích gì.
Tao nói cho mày biết một chuyện, mày chẳng qua là công cụ lợi dụng của cô ta mà thôi, trong tim cô ta không hề có mày, số điện thoại liên lạc khẩn cấp trong điện thoại này là số của tao.
Đôi mắt Lưu Vĩnh Thụy giờ phút này ngập tràn sát khí, lời nói lạnh như băng truyền qua điện thoại.
- Tuệ Nhi đang ở đâu?
Dù là đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng khi nghe giọng nói này của Lưu Vĩnh Thụy, Dương Đình Nguyên vẫn rùng mình một cái.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhớ lại mối thù của gia đình, liền căm giận nói.
- Tao và cô ta đang ở bãi đất trống phía sau trung tâm thương mại C.
Nếu mày muốn cô ta được an toàn, hãy đến đây một mình.
Nếu tao thấy mày đem theo dù chỉ một người thôi, tao cũng sẽ ngay lập tức giết cô ta...
Dương Đình Nguyên chưa kịp nói hết câu, Lưu Vĩnh Thụy đã cúp máy.
Dương Đình Nguyên nhìn chiếc điện thoại, hắn có thể tưởng tượng ra Lưu Vĩnh Thụy hiện tai đang nóng ruột và giận dữ đến mức nào.
- Dương thiếu gia, chúng ta không có Lâm Tuệ Nhi trong tay, phải làm sao đây?
Ánh mắt của Dương Đình Nguyên trở nên hung ác, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Không phải lo về cô ta.
Thông báo cho đàn em, nếu nhìn thấy Lưu Vĩnh Thụy thì lập tức đánh chết hắn ta.
Không phải lo sợ gì cả.
- Dạ.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vĩnh Thụy gọi thân