Nụ cười của Lưu Vĩnh Thụy lan đến tận đáy mắt, anh lại cầm ly rượu lên uống cạn.
Ngay cả một người mù cũng có thể cảm nhận được tình ý của anh dành cho cô trợ lý riêng này.
Hạ Cảnh Thư sắc mặt đen như mực.
Cô ta đột nhiên đứng dậy nói.
- Lưu tổng, tôi nghe nói anh muốn tham gia đấu thầu dự án Vạn Thành đúng không?
Cuối cùng Lưu Vĩnh Thụy cũng đặt ly rượu trên tay xuống.
Mắt thấy mình đã thành công dời đi được sự chú ý của Lưu Vĩnh Thụy, Hạ Cảnh Thư nói tiếp.
- Tôi nghe ba tôi nói, dự án này sẽ có thể giúp công ty trúng thầu vươn đến một tầm cao mới.
Dự án này quan trọng đến như vậy, thế nên, ba tôi chỉ muốn giao nó cho người của mình.
Ví như giao nó cho người thừa kế tương lai...
Nói đến đây, Hạ Cảnh Thư chủ động tiến lại gần hơn Lưu Vĩnh Thụy.
Cô ta không cần giải thích ý của mình là gì.
Ba mẹ cô ta chỉ có một mình cô ta là con, ngoài ra không còn đứa con nào khác.
Vì vậy người thừa kế tương lai của thị trưởng Hạ cũng chính là con rể con ông ấy.
Tuệ Nhi vừa nghe xong, liền đưa mắt nhìn chằm chằm Lưu Vĩnh Thụy, muốn xem anh phản ứng như thế nào đối với một điều kiện hấp dẫn như thế này.
Vừa có người đẹp bên người, vừa có quyền lực trong tay, đối với ai cũng là một miếng bánh mật đầy cám dỗ.
Nhưng đó là với ai, chứ không phải đối với Lưu Vĩnh Thụy anh.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này nhẹ nhàng nắm lấy tay Tuệ Nhi, nhìn cô đầy dịu dàng rồi mới từ từ liếc sang Hạ Cảnh Thư, lời nói như thông báo, cũng như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô ta.
- Tôi hiểu ý của cô Hạ, nhưng tôi muốn giới thiệu một chút với cô.
Đây là bạn gái của tôi, Lâm Tuệ Nhi.
Cô ấy là người duy nhất trong lòng tôi, và cũng là người duy nhất tôi muốn lấy làm vợ.
Rất cám ơn thành ý của cô, nhưng tôi cũng rất xin lỗi vì phải nói lời từ chối nhã ý này.
Tuệ Nhi sửng sốt, cô muốn rút tay lại, nhưng Lưu Vĩnh Thụy lại nắm chặt lấy tay cô, còn bá đạo luồn những ngón tay vào từng kẽ tay của cô, đan chúng lại với nhau, vô cùng chắc chắn.
Ánh mắt Hạ Cảnh Thư rơi trên bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người.
Cô ta tức giận cắn mạnh môi mỏng.
Dù sao cô ta cũng là con gái của thị trưởng, vẻ ngoài cũng thuộc hạng nhất nhì ở thành phố B này, thế mà nay lại thua trong tay một con trợ lý hèn mọn.
Đã vậy Lưu Vĩnh Thụy còn không cần đến một giây suy nghĩ, liền từ chối thẳng thừng ngay sau khi cô ra đề nghị như vậy.
Thật là quá mất mặt.
Bữa cơm hôm nay, quả thật là quá khó nuốt đối với cô ta.
***
Ở bãi đậu xe, Tuệ Nhi hất tay Lưu Vĩnh Thụy ra, hầm hầm mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Cô không biết mình đang bực mình chuyện gì nữa.
Rõ ràng là Lưu Vĩnh Thụy không có làm gì quá đáng trong bữa cơm, không có liếc mắt đưa tình hay cố tình đụng tay đụng chân gì với cô ả kia, cũng không có nói lời nào để cho cô ta hi vọng.
Mọi lời nói của anh đều chặt đứt hết các đường tấn công của Hạ Cảnh Thư.
Nhưng trong cô không hiểu sao vẫn cứ cảm thấy khó chịu, khi nhìn thấy ánh mắt của cô ta dán chặt vào anh như thế.
Lưu Vĩnh Thụy lắc đầu cười cười nhìn vẻ mặt giận dỗi của Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi mà anh biết bình thường rất mạnh mẽ và hiếu chiến, thật không ngờ hôm nay anh lại có thể thấy được một mặt đáng yêu này của cô.
Thật là mở mang được tầm mắt mà.
Lưu Vĩnh Thụy ra hiệu với Tôn Phi.
Tôn Phi hiểu ý liền đón taxi về lại công ty.
Không làm phiền sếp tổng dỗ ngọt phu nhân nữa.
Từ lúc Lưu tổng giao việc đàm phán dự án cho Tuệ Nhi thì cô cũng có nghi hoặc trong lòng, hôm nay lại chính miệng anh tuyên bố, vợ của anh chỉ có thể là Tuệ Nhi.
Tin này là một tin chấn động.
Cô phải nhanh chóng nhắn lên group.
Phải rồi! Phải nhắn nhanh thôi.
Tôn Phi nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn nhắn gì đó.
Rồi vội vàng vẫy một chiếc taxi rời đi.
Tuệ Nhi vẫn còn hậm hực ngồi sau xe.
Lưu Vĩnh Thụy đành phải mở cửa sau ngồi vào với cô, trong mắt toàn là ý cười hỏi thăm cô.
- Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?
Tuệ Nhi chợt nhớ đến lúc nãy, anh để mặc cho Hạ Cảnh Thư nắm tay kéo vào ghế ngồi liền liếc đến cánh tay anh, sau đó nhanh như chớp chộp lấy đưa lên miệng cắn một cái.
Tuy là qua hai lớp áo, một vest một sơ mi, nhưng lực cắn của cô rất mạnh, chắc chắn là đau lắm, thế mà Lưu Vĩnh Thụy lại không kêu lấy một tiếng.
Anh nghiến chặt răng cố chịu đựng để Tuệ Nhi xả giận.
Hồi lâu sau cô mới chịu buông anh ra.
Nhưng hình như vẫn chưa đã cơn tức, cô vồ lấy cổ anh mà cắn thêm cái nữa.
Cô nghĩ là cắn tay mà còn qua hai lớp áo chắc anh chẳng đau mấy, liền nhìn thấy chỗ nào có da có thịt thì nhào lại cắn.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này mới cau mày tỏ ra đau đớn, những tiếng