Tuệ Nhi trong lòng cảm thấy lo lắng cho bà lão.
Lúc nãy nhìn thấy đám Diệp Chi, cô cũng không muốn đối mặt với cô ta nên định đi hướng khác, tránh làm mất thời gian của mình.
Vì hiện tại thời gian đối với cô và Lưu thị là vô cùng quý giá.
Không nên lãng phí vì một con hề như Diệp Chi.
Nhưng khi cô vừa quay đi thì lại nghe thấy tiếng hét của ai đó đang kêu cứu cho bà cụ.
Lúc cô quay lại...!thì thấy bà cụ đã thành ra thế này rồi.
Nếu cô còn chậm trễ chắc chắn bà ấy sẽ mất mạng tại đây, không kịp chờ xe cứu thương đến đâu.
Mắt thấy Diệp Chi cùng người của cô ta không muốn tránh đường.
Tuệ Nhi gấp gáp hét lên.
- Cút ra chỗ khác cho tôi cứu người.
Tuệ Nhi lao vào đẩy đám người Diệp Chi ra, nhưng cô ta nắm lấy áo cô giật ngược trở lại nói.
- Mày định làm gì? Mày làm gì biết chữa bệnh mà đòi cứu người.
Rồi cô ta lớn tiếng nói.
- Mày cái gì cũng không biết, đừng diễn vai anh hùng nữa.
Đây không phải sân khấu cho mày muốn diễn gì thì diễn đâu nhé.
Đây là tính mạng con người đấy.
Khi nghe Diệp Chi nói Tuệ Nhi không biết y thuật, những người xung quanh cũng nói theo cô ta.
- Cô gái, cô không biết y thuật thì đừng làm bừa kẻo mang vạ vào thân đấy.
- Chúng ta vẫn nên đợi xe cứu thương thôi cô gái à.
Lúc này, hơi thở của bà lão càng lúc càng yếu đi.
Thời gian vô cùng gấp rút.
Tuệ Nhi nheo mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo trừng Diệp Chi.
- Mày không tránh ra đúng không?
Diệp Chi hừ lạnh một tiếng, bước thêm một bước tiến tới gần trước mặt Tuệ Nhi, hất mặt nói.
- Không cần mày đứng đây thể hiện, tao sẽ gọi cứu thương cho bà ấy.
Để mày đụng vào bà ta ngộ nhỡ bà ta chết thì cả tao cũng bị liên lụy.
- Mày nói nhiều quá.
Cút.
Tuệ Nhi sốt ruột dùng lực dúi mạnh đầu Diệp Chi một cái khiến cô ta ngã sóng soài.
Cùng lúc đó cô dùng chân đạp mấy tên đi cùng nằm bẹp xuống hết.
Sau đó chạy nhanh đến chỗ bà lão, kiểm tra tình trạng bà ấy.
Thấy bà ấy đã ngất đi, trong lòng cô hơi hoảng, cô vội vàng đặt nhẹ bà ấy nằm xuống thực hiện động tác hồi sức tim phổi cho bà, rồi ấn thêm vài cái huyệt để giúp mạch máu của bà lưu thông.
Diệp Chi lúc này đã lồm cồm bò dậy, cô ta quắc mắt nhìn Tuệ Nhi hét.
- Tuệ Nhi, mày làm gì vậy? Mày thế mà vẫn còn dám đánh tao.
Lần này tao sẽ không tha cho mày đâu.
Những người dân xung quanh nhìn động tác của Tuệ Nhi thì nghi ngờ trong họ cũng đã tan biến.
Hai người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Chi ngăn cản cô ta lại.
- Này cô, cô gái kia là đang cứu người, cô không thấy sao? Lúc nãy lời cô nói làm chúng tôi tưởng cô ấy không biết y thuật thật.
Bây giờ cô nhìn đi.
Cô ấy đang cố gắng cứu người.
Vì sao cô lại muốn ngăn cản? Cô muốn bà ấy chết sao?
Lời của người đàn ông khiến người dân tập trung nhìn về phía Diệp Chi.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói thầm.
- Tuệ Nhi, con khốn âm hồn bất tán này...
Cô ta lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, nhận ra càng ngày càng có nhiều người chú ý đến mình.
Cô ta liền tìm cơ hội trốn khỏi đó.
Bà lão đã tỉnh.
Hơi thở dần bình ổn trở lại.
Tay bà vẫn còn hơi run run, chậm chạp nắm lấy tay Tuệ Nhi nói những lời thật lòng.
- Cháu ơi...!ta thật sự rất cám ơn cháu...!cám ơn cháu đã cứu ta...
Tuệ Nhi nắm lấy tay bà cụ vỗ nhẹ, sau đó nhẹ nhàng lật ngửa ra kiểm tra mạch máu cho bà lần nữa.
Khi xác nhận bà ấy đã ổn định, lúc này cô mới nói.
- Không có gì đâu ạ? Thật may là bà đã ổn lại rồi.
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Là tiếng của Diệp Chi.
Cô ta đang chỉ tay vào mặt hai người đàn ông vừa giây trước chặn phía trước cô, khi cô muốn rời đi, lại luồn ra sau tiếp tục chặn đường lui của cô ta lần nữa.
- Hai người làm gì chặn đường đi của tôi.
Các người có biết tôi là ai không hả?
Một trong hai người đàn ông lên tiếng chế nhạo.
- Cô đây là đang muốn trốn sao?
Phía sau hai người đàn ông, giờ đây lại thêm mấy người nữa.
Họ cũng đến để giúp sức ngăn cản Diệp Chi tẩu thoát.
- Cô tại sao lại muốn trốn đi? Cô không thấy mình nên có trách nhiệm vì đã khiến bà cụ lên cơn đau tim sao?
Sắc mặt Diệp Chi tái xanh.
Cô ta chống chế.
- Anh nói vớ vẩn gì thế hả? Ai làm bà ấy đau tim? Anh có bằng chứng không? Tại sao anh không nghĩ hai con người kia đang gài bẫy tôi.
Bằng không sao lại có thể trùng hợp như vậy được.
Bà ta đau tim liền gặp cô ta biết cách cứu chữa.
Tuệ Nhi nghe vậy thì đứng dậy, khuôn mặt lạnh như tảng băng ngàn năm, ánh mắt tỏa ra một luồn sát khí ngút trời.
Cô không phải lương y, cô là sát thủ biết một chút y thuật.
Vì vậy cô thể giống như một người mẹ hiền được.
Nhưng cô có nguyên tắc của cô.
Những kẻ cô đã giết, bọn chúng đều đáng chết.
Tay bọn chúng đều đã vấy đầy máu của những người vô tội, tội ác của chúng cũng không thể kể ngày một ngày hai mà kể hết được.
Nói chung việc cô làm