Tuệ Nhi nhìn người nhà họ Đường rời đi.
Lúc này cô mới quay sang nhìn Dương Đình Nguyên hỏi thẳng.
- Dương Đình Nguyên, vì sao bản thiết của anh và Amy lại giống nhau? Là anh tự thiết kế? Hay là có ai chỉ điểm?
Dương Đình Nguyên đột nhiên bị hỏi tới vấn đề này thì hơi giật mình, ấp úng lãng tránh.
- Chuyện này không liên quan đến cô.
- Dĩ nhiên là không liên quan đến tôi.
Nhưng thiết nghĩ, dự án này không phải trò đùa trẻ con.
Anh cũng nên thể hiện một chút sự thành thật và trách nhiệm khi chuyện trùng lặp ý tưởng đến từng chi tiết xảy ra tại buổi đấu thầu lớn như hôm nay chứ.
Như thế cũng để cho ngài thị trưởng đây biết được anh không phải là cố tình đùa bỡn với dự án này.
Tuệ Nhi cố tình ném đá vào tay thị trưởng để ép Dương Đình Nguyên nói ra sự thật.
Nhưng Dương Đình Nguyên làm sao có thể nói ra được điều gì...!Hắn im lặng lo lắng nhìn thị trưởng Hạ.
Còn ông ta thì hừ lạnh, khinh thường nhìn lại hắn, sau đó phất áo cùng người của mình rời đi.
Chuyện ngày hôm nay cũng đã đủ mất mặt ông ta lắm rồi.
Lưu Vĩnh Thụy thấy Tuệ Nhi nói chuyện với Dương Đình Nguyên thì trên mặt hiện lên hai chữ "không vui" rất rõ ràng.
Anh bước đến ôm lấy eo Tuệ Nhi, ánh mắt hình viên đạn quét qua người kia.
Sau đó cúi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo.
- Em còn muốn lấy phần thưởng chứ?
Tuệ Nhi buồn cười nhìn Lưu Vĩnh Thụy.
Cô biết bây giờ có hỏi thì Dương Đình Nguyên cũng không nói.
Chi bằng về nghĩ cách moi thông tin từ hắn sau.
Cô vẫn nên vuốt mông boss của cô cái đã.
- Tất nhiên là muốn rồi.
Chúng ta về thôi.
Sau khi nhìn thấy hai người âu âu yếm yếm nhau rời đi, tròng mắt của Dương Đình Nguyên đã tối sầm lại.
Cách đây không lâu, Lâm Tuệ Nhi bám hắn như vậy.
Vậy mà giờ đây đã toàn tâm toàn ý thành người của Lưu Vĩnh Thụy rồi.
Trong lòng hắn rất tức giận.
Hắn biết...Đây không phải là tình yêu, chỉ là lòng ích kỷ của hắn thôi.
Nhưng quả thật hắn thấy vô cùng khó chịu.
Trên đường trở về, sắc mặt của Dương Đình Nguyên đen kịt, bàn tay siết chặt, con ngươi đỏ ngầu khiến cho Diệp Chi ở một bên không dám lên tiếng.
Xe vừa dừng lại, hắn đột ngột quay sang hỏi Diệp Chi.
- Rốt cuộc giữa em và lão phu nhân Đường gia đã xảy ra chuyện gì? Em đã xúc phạm bà ấy sao?
Diệp Chi sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi hột, cô ta lắp bắp trả lời.
- Em...Em không có...!Em không có xúc phạm bà ấy.
- Không có...? Vậy tại sao bà ấy lại nói muốn xử lý em trước mắt nhiều người như vậy?
Dương Đình Nguyên nghiêm túc nhìn Diệp Chi.
Về cơ bản, hắn ta khá tin tưởng Diệp Chi.
Nhưng chuyện vừa xảy ra và thái độ của cô lúc nãy không khỏi khiến hắn phải suy nghĩ.
Hơn nữa, lão phu nhân cũng không thể vô duyên vô cớ nói ra những lời vô nghĩa được.
Diệp Chi lo sợ nhìn Dương Đình Nguyên, trong mắt đã lấp lánh ánh nước chực trào ra, lời