Editor: Quân
“Đại gia, ngài đi thong thả a!”
“Trịnh công tử, lâu rồi không thấy ngươi đến nha, làm người ta nhớ ngươi muốn chết …”
“Liễu thiếu gia, mau tới nghe ta đánh đàn a!”
“Đại gia, ngài tìm Hạ Cúc sao? Thật không khéo, nàng ấy đang có khách nha … để cho Tiểu Hà đến hầu hạ ngài không tốt hơn sao?”
“…”
Ngồi ở trên lầu hai mắt lạnh nhìn xuống những kỹ nữ đang kiếm khách ở bên dưới, ta nắm chặt vỏ quả chuối vừa mới ăn, vẻ mặt buồn bực.
Thế đạo này thật sự là nhơ bẩn tới mức không chịu nổi. Nhìn từng tên động vật giống đực vào đây, không phải hai mắt sáng rực thì cũng là thèm nhỏ dãi chảy dài bốn năm thước, còn đâu thân nam nhi lòng nuôi chí lớn, ưỡn ngực tự tôn?
Vậy mà từ xưa đến nay nam nhân còn có mặt mũi mà nói cái gì là “hồng nhan họa thủy”, chẳng phải bản thân các ngươi luôn cần có “thủy” đến diệt “hỏa” đó sao.
Tự làm bậy không thể sống, mắt tà còn ngờ cái bàn oai.
“Ai nha! Đoạn công tử, ngài cuối cùng cũng tới.”
Ta chán đến chết cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Thượng Liễu mama chẳng khác nào con quay đổi tới đổi lui xung quanh một tên công tử mặc hoa phục bộ dáng trông như con heo.
“Ngài hôm nay muốn vị cô nương nào đón tiếp? Tiêu Nhiên, Mai Nhị, hay là Như Nguyệt?”
“Ừm …” Con heo kia vuốt cằm ra vẻ suy tư, tầm mắt đảo quanh một vòng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Không kịp phòng bị, ta ngay lập tức cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Ồ, Thượng Liễu mama.” – Hắn mê đắm nhìn chằm chằm ta, cây quạt làm như cố ý vô tình gõ vào lòng bàn tay đầy thịt – “Cô nương này không tệ. Mới tới sao?”
“À … nàng là … là mới tới, nhưng …”
“Ta hôm nay chọn nàng.” – Vừa lòng thu hồi chiết phiến, con heo kia ngửa đầu nói với ta – “Nhóc con, đại gia ta …”
Lời còn chưa dứt, một cái vỏ chuối đột nhiên từ trên trời rơi xuống rồi “bép” một tiếng hạ cánh xuống chính giữa mặt hắn, sau đó từ từ trượt xuống, lưu lại một chút thịt quả dính trên trán cùng chóp mũi hắn trông thật buồn cười.
“Ai nha!” – Ta ra vẻ kinh ngạc nói – “Thực xin lỗi a đại gia, vừa rồi ta bị trượt tay. Ngươi sẽ không để tâm chứ?”
“…”
Buồn bực lau mặt một hồi, con heo kia đang muốn bật thốt lên hai câu “Tam Tự kinh” lại đột nhiên biến sắc, cuống quít lấy tay bưng mắt.
“Nóng, nóng quá … mắt của ta … mắt … sắp, sắp mù rồi …”
“Đoạn công tử? Đoạn công tử, ngài làm sao vậy?” – Thượng Liễu mama cũng hoảng hốt, vội vàng phân phó cho trợ thủ đắc lực tới tiếp đón – “Mau, mau đưa Đoạn công tử tới y quán.”
Vì thế một tên gia đinh ba chân bốn cẳng tới cõng con heo với trọng lượng khổng lồ kia vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa. Vẫn luôn ở trên lầu xem náo nhiệt, ta rốt cuộc không nhịn được nữa mà cười tới ngã trái ngã phải.
Mù thế quái nào được chứ, chẳng qua chỉ tặng cho ngươi chút nước muối để tiêu độc trong mắt thôi mà, miễn cho ngươi nơi nơi phóng loạn sóng điện “độc”!
Ngâm nga một khúc hát dân gian trở lại phòng, nha đầu Tứ Hỉ sớm đã chuẩn bị tốt hạt dưa và trái cây bưng lên. Cầm lấy một quả táo đỏ chót, ta thoải mái nằm đổ xuống giường. Cuộc sống này a, chậc chậc, thật sự là không còn gì để phàn nàn.
“Tiểu thư.”
“Sao?”
“Cô tới đây cũng được mười ngày rồi, trừ bỏ ăn với ngủ ra thì cái gì cũng không làm, như vậy có được không?”
“…Ngươi có ý kiến gì sao?” Tiểu nha đầu này, nói chuyện luôn không nể mặt mũi người khác chút nào, cái gì không nên nói cũng đều trực tiếp nói ra. Thượng Liễu mama sao lại phái tới cho ta một nha đầu tên “Hỉ” mà lại không “thảo hỉ” chút nào thế này.
“Không! Không phải … chỉ là ta cảm thấy hình như tiểu thư đang kéo dài thời gian … bởi vì Thượng Liễu mama có nói cô còn mang nhiệm vụ trên người …”
“…” Chó sắn! Tuyệt đối là tay sai của chó săn! “Nghe cho rõ đây, ta không quên!”
Đáng giận, nói thì có vẻ nhẹ nhàng lắm, nhưng phải có cơ hội thì mới làm được chứ. Chẳng lẽ muốn ta tự mình chạy tới cửa phủ Hạ Hầu gia, ngăn Hạ Hầu Kiệt lại rồi nói “Lão huynh, phiền toái ngươi bị sắc đẹp của ta mê hoặc đi!” chắc.
Làm như vậy tuyệt đối sẽ bị cho là kẻ háo sắc rồi bị một quyền đánh bay.
Huống chi ta còn không biết bộ dáng Hạ Hầu Kiệt ra sao, lỡ như hắn là một lão nhân thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như hắn có cái loại ham mê biến thái gì đó thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như hắn phát hiện ra ta là kẻ nằm vùng thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như …
Aizz, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy rối. Trước hết cứ uống một ngụm trà cho nhuận hầu đi đã. Ồ … hắn là ai vậy?
Nhìn chằm chằm vào một người mặc trang phục nam tử mà Tứ Hỉ đem vào phòng, ta mở to hai mắt, không khỏi băn khoăn ngắm nghía khuôn mặt quyến rũ kiều tựa phù dung, diễm áp hoa đào lại có cả sự quen thuộc không hiểu nổi kia.
“Như thế nào, không nhận ra người ta sao?”
Phụt!
Nước trà đầy một miệng văng tứ tung, người nọ tránh không kịp nên mỹ nhan bất đắc dĩ đành “gặp nạn”, trước ngực cũng bị nước trà làm ướt nhẹp.
“Khụ
khụ … ta … thực xin lỗi … ta … ngươi …”
Không đợi ta nói hết câu, khóe mắt hắn đã bắt đầu ươn ướt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, vẻ mặt vốn đã trông mềm yếu như nước giờ phút này lại mang biểu tình ủy khuất ai oán, phụ trợ với dáng người của hắn khiến hắn trông chẳng khác nào oán phụ bị vứt bỏ.
“Ngươi … ngươi sao có thể đối xử như vậy với người ta? Người ta thật vất vả mới tìm được nơi này, vốn định dành cho ngươi một niềm vui bất ngờ, không ngờ ngươi lại …” – Bàn tay trắng nõn nà mềm mịn như hoa lan run run lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn lụa rồi nâng lên thấm nước trà trên mặt – “Ngươi thật sự chán ghét người ta như vậy sao?”
Ọe!!
Thấy Tứ Hỉ ở bên cạnh vẻ mặt cũng đã xanh mét như là bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, ta cố gắng đè nén dịch vị trong miệng rồi nói: “… Cái kia … vị cô, à không, công …. tử này, ngươi ngươi ngươi … có thể … đừng cắn cái khăn tay đáng thương kia nữa được không? Nó … nó cũng rất đau ….”
“Dù thế thì ngươi cũng không để ý đến người ta!”
“Ta …” Một đại nam nhân cao 1m8 cắn khăn lụa bộ dáng nước mắt lưng tròng sẽ chỉ làm ta càng không muốn để ý hơn thôi. “Tóm lại … mời ngươi ngồi xuống trước cái đã, có chuyện gì thì nói sau được không?”
Một lúc sau …
“À, ta nói vị cô … a không, công tử này … ngươi … tìm ta có việc sao?”
“Đương nhiên rồi, người ta muốn cám ơn ngươi. Nhưng ngày đó ngươi quay đầu bỏ chạy, ta đuổi theo không kịp. Cho nên người ta đã phải hỏi thăm chung quanh mới biết được cô nương ngươi ở trong này … nhưng ngươi nhìn thấy người ta vẻ mặt cũng thực là mất hứng, ta …” Hắn vân vê góc áo vốn đã nhăn nheo, trên mặt lại hiện lên vẻ ngượng ngùng cùng ủy khuất.
“…”
Toàn thân nổi da gà, khóe mắt ta run rẩy nhìn cái tên đang đỏ bừng mặt ở trước mắt này … Ta nên cao hứng vì hắn tới tìm ta sao?
“Ừm … ta nói, vị công tử này, chẳng qua là … nhấc tay chi lao mà thôi, ngươi không cần …”
“Không, cha ta nói giọt thủy chi ân cũng cần dũng tuyền tướng báo, ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên phải báo đáp ngươi cho tốt!” – Chớp chớp đôi mắt to trong ngần, hắn vô cùng thành thật trả lời.
Cứu cái rắm a, làm như mình là hoàng hoa khuê nữ suýt chút nữa bị phi lễ không bằng.
“Nhưng mà …”
“Cô nương đừng chối từ, người của Hạ Hầu gia cũng không phải có ân mà không báo …”
“Khoan, đợi chút!” – Ta cả kinh nói – “Ngươi … vừa mới nói … người nhà ai?” Không phải trùng hợp như vậy chứ?!
“Hạ Hầu gia nha!” – Hắn cười đến là mị hoặc lòng người – “Ai nha, thật là, người ta quên mất không tự giới thiệu …. Ta tên là Hạ Hầu Ý, ngươi có thể bảo ta Tiểu Ý, Ý Ý, A Ý, Ý Nhi … tất cả ta đều thích.”
…. Ai thèm quan tâm xem ngươi thích cách gọi nào!
“Ừm … Hạ Hầu công tử” – Dù sao cũng phải làm rõ tình hình trước đã – “Xin hỏi … Hạ Hầu Kiệt là gì của ngươi?”
“A, đó là gia phụ. Sao vậy, cô nương biết phụ thân ta sao?”
“Không! Không biết… chỉ nghe nói qua mà thôi, ha ha ….”
Vận tốt vận tốt, thật sự là không uổng phí công phu mấy ngày nay chờ đợi! Kế tiếp phải tính xem nên lợi dụng cái tên ẻo lả này như thế nào để tiến vào Hạ Hầu phủ …
“Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
“À … ngươi cứ gọi ta Sở Nhi là được.” – Dù trong lòng đang cười trộm nhưng ta vẫn bày ra sắc mặt thản nhiên, cúi đầu chân thành đáp.
“Ừm, Sở Nhi … Thật đẹp, tên này rất hay!” – Hạ Hầu Ý rung đùi đắc ý, đôi mắt đẹp sáng hơn cả sao trời – “Người ta cũng muốn có thêm từ “Sở” trong tên mình, ừm … Hạ Hầu Sở Ý? Hạ Hầu Ý Sở? Aizz, tên một chữ “Sở” vẫn thấy dễ nghe hơn, như vậy thì người khác có thể gọi ta là Sở Nhi, A Sở, Sở Sở …”
“…” Người này rốt cuộc để ý tới việc người ta gọi mình ra sao đến mức nào vậy? Nếu ngươi đã thích cái tên “Sở Nhi” như vậy thì ta cũng tặng ngươi luôn đấy.
“A, thật có lỗi.” – Ý thức được mình nói lỡ, hắn dùng khăn tay thẹn thùng che miệng, ngẩng đầu lên lại trở về với khuôn mặt minh diễm như hoa – “Trên thực tế ta còn có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, hy vọng Sở Nhi cô nương có thể đáp ứng người ta.”
“… Ngươi cứ nói.” Không phải là muốn ta làm bảo tiêu cho hắn chứ?
“Ngươi … có thể làm vị hôn thê của ta được không?”