Editor: Quân
Thoáng nhìn Sở Hoa Vân ngồi bên cạnh đang không ngừng chà xát góc áo, ta không khỏi bất đắc dĩ thở dài:
“Nhị tỷ …”
“…”
“Bộ quần áo này có thù oán gì với ngươi sao?”
“…” Mặt nàng tức thì đỏ lựng như cầu lửa, bàn tay lại lúng túng không biết để đâu. “Ta … ta …”
“Được rồi, thoải mái một chút đi.” Ta vỗ vỗ lưng nàng, hất cằm về phía sau. “Bọn họ cũng không phải là mãnh thú hồng thủy gì, ngươi cần gì phải như thế?”
Chẳng qua là các vị trưởng bối muốn hai người chúng ta thử xem cảm giác ở chung với họ thế nào, cũng chưa có quyết định chuyện chung thân.
“Nhưng mà ta …” – Nàng càng nói lại càng nhỏ – “Cứ cảm thấy mất tự nhiên thế nào ấy.”
“Có gì mà phải mất tự nhiên,” – Ta bĩu môi – “Tuy rằng ta cũng rất chán ghét họ, nhưng so với người khác thì mẹ của chúng ta tính tình tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Cũng đúng. Mẹ nói là không muốn một mình ôm đồm việc hôn sự của hậu bối cho nên mới bảo chúng ta tự mình quyết định. Nhưng tiểu muội à …” – Tay nàng chỉ về phía sau, vẻ mặt đầy nghi hoặc – “Bọn họ thật sự là hai vị công tử của Hà gia sao?”
“ … Cứ cho là thế đi.” Một người béo như lợn, một người thô như hổ, nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì đến mấy chữ ‘ngọc thụ lâm phong’, ‘tiêu sái lỗi lạc’ như lời bà mối nói.
“Nhưng xem ra họ cũng là người thành thật. Đi lâu như vậy rồi mà chưa thấy họ chủ động bắt chuyện với chúng ta.”
“Thành thật?” Ta hừ lạnh. Nhìn hai người kia, mặc dù không dám động tay động chân nhưng ý tứ trong mắt đã là không an phận rồi … Chợt một ý nghĩ lóe lên, ta kéo tay Sở Hoa Vân, ánh mắt không có hảo ý liếc nhìn về phía đôi ‘tuấn’ nam kia.
“Nhị tỷ, chúng ta chơi một trò vui được không?”
“Trò vui?”
Cổ tay dùng sức một chút, ta kéo nàng bỏ chạy, hơn nữa còn luồn lách vào nơi nhiều người hỗn độn.
Hai kẻ ngu ngốc các ngươi tự mình đi dạo đi, bổn cô nương không rảnh phụng bồi!
“…” Ôm ngực thở hổn hển mất nửa ngày, thấy phía sau không có bóng dáng hai người kia nữa, bấy giờ ta mới cười đắc ý: “Phế vật, ngay cả hai nữ nhân cũng không đuổi kịp.”
“Tiểu … tiểu muội, ngươi … chạy đến nơi nhiều người thế này … chật chội như vậy … ai cũng khó lòng tìm được nha!”
“Ta muốn bọn họ tìm không thấy!” – Ta quay đầu nhìn Sở Hoa Vân – “Cho dù có vẻ ngoài xấu xí cũng không phải lỗi của bọn họ. Nhưng tùy tiện đi ra ngoài hù dọa người khác là bọn họ không đúng, ta không muốn nửa đêm nằm ngủ còn mơ thấy ác mộng …”
Khuôn mặt Sở Hoa Vân nguyên bản cười yếu ớt chợt biến sắc, chỉ tay về phía trước kinh hãi hét lên: “Tiểu muội, cẩn thận!”
Ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại thì đã thấy một con ngựa đang điên cuồng lao về phía ta. Không kịp phản ứng, ta chỉ đành nhắm chặt mắt lại, chờ đại nạn rơi xuống đầu.
Sau một tiếng thét dài, chung quanh trở nên yên lặng, không có bất kì tiếng động nào.
Không có bị đá bay như đã nghĩ, cũng không có cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng ta vẫn ôm mặt, đứng yên tại chỗ. Mãi sau, ta mới hé tay ra, thật cẩn thận nhìn trộm xung quanh …
Ngựa đâu?
Chuyển mắt nhìn xuống, ta thấy một con ngựa đang nằm vật ra đất, thở phì phì. Đầu ngựa cách ta chỉ chừng mười ly. Ta lập tức buông tay xuống, vỗ vỗ ngực mình, thầm cảm thấy may mắn. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là về lại địa phủ báo tin rồi.
Nhưng kỳ lạ thật, con ngựa này đang chạy như điên, sao đến trước mặt ta lại ngã xuống?
Chủ nhân của con ngựa vội vàng chạy tới, không liếc mắt nhìn con ngựa lấy một cái mà vội vàng hỏi xem ta có bị thương ở đâu không, mặt lộ rõ sự sợ hãi. Ta chỉ khoát tay rồi đi về phía Sở Hoa Vân cách đó không xa.
“Nhị tỷ …”
Trông nàng cứ như là vừa bị ta bừng tỉnh, giật mình một lúc rồi cuống quít giữ chặt lấy tay ta, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Tiểu muội … ngươi không sao chứ? Trời ạ, làm ta sợ muốn chết …”
“Không sao.” – Ta tùy tiện đáp – “Có lẽ là do ta may mắn, con ngựa kia đột nhiên ngã xuống …” Le lưỡi “Nếu không bây giờ chắc ta thảm lắm.”
“ … Không! Không phải do muội may mắn. Là có người cứu muội.”
Ta trợn mắt nhìn nàng: “Có người cứu ta?”
“Phải! Ngay lúc muội che mặt, có bóng trắng xẹt qua đỉnh đầu ta. Rồi hắn chỉ nhẹ nhàng huých một cái, con ngựa kia đã ngã phịch xuống đất.” – Sở Hoa Vân nói – “Ngươi không cảm nhận được sao?”
“Không …” Ta ngây ngốc lắc đầu. Có người đã cứu ta sao? Là ai vậy? Bóng trắng …
Trong lòng chợt run lên, ta đẩy Sở Hoa Vân ra, chạy đến con ngõ nhỏ phía sau.
Diêm Sâm … là ngươi sao?
…
“Hai nha đầu các ngươi thật sự hư hỏng. Sao có thể cư xử không có giáo dưỡng như vậy?” Mẹ ngồi trên ghế chủ vị trong đại sảnh, trầm giọng quát, mặt hầm hầm tức giận.
“Con xin lỗi, mẹ …” – Sở Hoa Vân
cúi đầu nhận sai, vụng trộm kéo tay ta lúc này đang thất thần. “Lần sau sẽ không thế nữa.”
“Lần sau? Còn có lần sau? Ta mặc dù không muốn quản chế các ngươi, nhưng các ngươi nói gì làm gì cũng đều phải nhớ kỹ mình là người Sở gia, không thể có cử chỉ vô lễ bôi nhọ danh tiếng gia tộc ta được.”
“Dạ, thưa mẹ. Lần này là Hoa Vân không đúng, Hoa Vân tùy hứng nên …”
“Không riêng gì ngươi đâu.”
…
Đến khi quần áo bị kéo sắp rách, ta mới từ hoảng hốt tỉnh táo lại, vô tội nhìn Nhị tỷ hết lắc đầu rồi lại nháy mắt. “Ngươi kéo ta làm gì?”
“Mẹ …”
“Mẹ?” – Chuyển mắt nhìn mẹ đang ngồi ở trên cao, mặt hầm hầm tức giận, ta mới sực nhớ ra tình cảnh của mình lúc này. “À … mẹ … ha ha, con xin lỗi, lần sau con không dám làm thế nữa.”
“…” Chắc là vì thấy ta không yên lòng, bây giờ lại bày ra vẻ mặt lấy lòng cùng nhận sai, mẹ lúc đầu còn nộ khí ngút trời thoáng chốc đã dịu đi không ít. “Hai đứa thật là … Ai!”
Vất vả lắm mới có thể thoát thân, ta trở về phòng, ngồi ngẩn người trên ghế.
Nhớ lúc trước mình ngây ngốc chạy vào con ngõ nhỏ dáo dác nhìn một hồi cũng không thấy nhân ảnh mình hằng mong chờ, ta lại muốn cười khổ. Sao có thể là Diêm Sâm được? Chí Dương cách Hà Dương xa như vậy, hắn lại bận rộn nhiều việc, hơn nữa còn có Cừu Ngọc Đường xinh đẹp vô song kia …
Với lại, ta rời đi lâu như vậy, chỉ sợ là … hắn đã sớm quên ta rồi …
Ánh mắt sâu kín nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời âm u, từng đám mây đen vần vũ, xám xịt, hậm hực giống như tâm tình ta lúc này vậy. Đã nửa năm rồi, ta cố quên đi, cố ép mình cười vui ầm ĩ, là vì không muốn người trong nhà nhìn thấy bộ dạng mất mát của ta. Không thể phủ nhận, Diêm Sâm vô tình khiến ta chịu đả kích rất lớn. Cho đến tận bây giờ, ta vẫn không hiểu nguyên nhân hắn buông tha cho ta là gì … Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, biết hay không thì cũng có thay đổi được gì đâu? Thành như vậy …
“Huyền nhi.”
Ta giật mình. “Mẹ?”
“Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?” – Mẹ ngồi xuống, từ ái vuốt ve khuôn mặt của ta – “Nói cho mẹ biết, hai vị công tử Hà gia thế nào?”
Nghe vậy ta bĩu môi: “Tồi tệ, lợn còn tốt hơn họ.”
“Không được nói bậy!” – Bà quở trách – “Con là thiếu nữ chưa chồng, lời nói cử chỉ sao có thể thô tục như vậy?”
“ … Dạ, thưa mẹ.” Ta ngoan ngoãn gật đầu, cố hết sức làm tròn bổn phận của một nữ nhi ngoan ngoãn.
“Nghe Hoa Phong nói, con muốn giúp nó việc buôn bán phải không?”
“À … Dạ!”
Mẹ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi mới hỏi: “Thật sao?”
“Vâng.” Vì không muốn mau chóng trở thành bát nước đổ đi.
“Nhưng Huyền nhi à, “ – Bà có chút khó xử – “Mẹ cũng không nhớ rằng con có hứng thú với việc buôn bán …”
“Là một thành viên của Sở gia, con hẳn là nên góp sức cho gia nghiệp, không phải sao?”
“Con có thể …”
“Mẹ, con vẫn chưa muốn lập gia đình.”
“Như vậy sao được?” – Vẻ mặt của mẹ như là không thể tin – “Qua tháng tư tới là con mười sáu tuổi, con gái nhà người ta lúc đấy sắp có tin mừng rồi cũng nên. Mẹ vừa tìm được con, tuy rằng rất luyến tiếc nhưng năm tháng chẳng đợi chờ ai, nếu không mau quyết định thì chuyện chung thân của con phải làm sao bây giờ?”
“…” Ghét nhất là chế độ tảo hôn của cổ đại. Ở thế kỉ hai mươi mốt, mười lăm mười sáu tuổi vẫn là lúc còn đang ngồi đọc sách. “Mẹ, người không thể không quan tâm đến chuyện này được sao?”
“Sao con lại học câu này của đại ca con vậy? Lần nào ta hỏi nó chuyện hôn nhân, nó cũng đáp lại ta như thế. Hai huynh muội định liên hợp lại chọc ta tức chết phải không?” – Mẹ hình như có chút tức giận.
“Không phải đâu …” – Ta cuống quít xua tay – “Cũng là mẹ nói để chúng con tự mình quyết định mà.”
“… Xem ra ta đã quá dung túng các ngươi nên mới thành ra thế này.” – Mẹ lạnh lùng đứng dậy – “Ta để các ngươi tự mình quyết định không có nghĩa là đã từ bỏ hẳn quyền lợi của người làm mẫu thân. Từ nay về sau ta sẽ lưu ý, nếu chọn được người thích hợp rồi thì con có muốn lấy chồng hay không cũng phải gả đi!”