Editor: Quân
“Tiểu nhị, ta muốn món này … món này … món này … A, còn món này nữa …”
Ôm một đống lớn bao giấy trở lại bàn, ta để toàn bộ xuống trước mặt kẻ đang giật mình nhìn ta: “Đây, mau ăn đi.”
Khóe môi xinh đẹp hơi giương lên, Diêm Sâm nghiêng đầu, biểu tình thật là đáng yêu: “Xin hỏi ngươi đây là cho lợn ăn hay gì vậy?”
“…” Phục hồi lại tinh thần, ta giả bộ bất mãn cãi lại: “Đương nhiên là để ngươi ăn rồi.”
“Từ khi nào lại tốt tính như vậy?” Hắn cười cười, một tay chống cằm, nhìn ta từ trên xuống dưới: “Nhớ trước đây ngươi lần não cũng giành thức ăn với ta …”
“Này này này, ngươi dùng sai từ rồi đấy. Ta khi nào thì giành thức ăn với ngươi?” – Ta bất mãn kháng nghị – “Đó là ta ăn nhanh, ăn xong rồi đương nhiên là phải ăn tiếp, ai như ngươi …” Hừ mũi một cái, ta hạ giọng bắt đầu lẩm bẩm: “Rõ ràng là nam nhân mà diện mạo so với nữ nhân còn đẹp hơn, ăn cũng nhai chậm nuốt kỹ, nhã nhặn thanh tao. Đừng nói là tiểu cô nương, cho dù là tiểu thư khuê các đứng trước mặt ngươi cũng cảm thấy thua kém, hận không thể lấy cái chết tạ thiên hạ …”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Không có gì … A! Ngươi …. Sao ngươi có thể ăn trước?”
“Hử?” Hắn chậm rãi nuốt xuống miếng hoa mai cao, giương mắt lên nhìn ta một cách vô tội: “Là ngươi bảo ta ăn mà.”
“…” Tiểu tư ngươi giỏi lắm, xem như trên ta một bậc.
“Ô … Ngươi không ăn sao?” Ta nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm miếng điểm tâm trong tay ta.
“Đó là gì vậy?”
“Ửm? Ngươi nói cái này sao?” Lắc lắc miếng điểm tâm trên tay, ta đắc ý dào dạt nói: “Cái này gọi là ‘hoa hồng chín tầng’ cao, chiêu bài của trà lâu này.”
“Lúc trước ngươi từng ăn rồi sao?”
“Phải, mỗi lần tới đây đều ăn.”
“Chúng ta cũng từng mua rồi sao?”
“Ừ, đều là ta mua … à, đương nhiên là – ngươi trả tiền.”
“Vậy sao …” Tầm mắt của Diêm Sâm chuyển đến trên mặt ta, nhìn với vẻ chế nhạo: “Ta thì từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn qua.”
“…”
“Vậy mà nói là không giành thức ăn với ta.”
“A … ha ha …” Cố gắng nhếch miệng cười cho hắn xem, ta có chút xấu hổ: “Chuyện này …” Ánh mắt bắt đầu nhìn lung tung. Bởi vì ta phát hiện mỗi lần ta nói cho hắn biết mấy chuyện thế này, hắn đều sẽ nói lại cái gì đó, cho nên … Vả lại hôm nay mua ba cái thì ta đã nuốt vào trong bụng mất hai cái rồi …
“Nhóc con Sở Huyền?”
“… Ờ …” Khó xử nhìn miếng hoa hồng chín tầng cao còn sót lại trên tay, ta ngượng ngùng mở miệng: “Hay là để ta lại đi mua …”
“Không cần.”
“Sao cơ? A! Ngươi …” Tay phải bị hắn kéo qua, ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn cúi đầu xuống cắn luôn miếng điểm tâm ta đang cầm trên tay.
Trời ơi, hắn đang làm cái gì vậy?
Cảm giác ngón tay chạm vào bờ môi mềm mại của hắn, trong đầu ta cứ như bị điện giật, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh. Thân thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, ngay sau đó ta đứng phắt dậy, lùi ra sau ba bước lớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cái người vẫn thản nhiên kia như nhìn người ngoài hành tinh.
“Làm sao vậy?”
“…” Hắn còn dám hỏi ta ‘làm sao vậy’! Ta nắm chặt tay, mặt nóng như đổ lửa, lời nói cũng không được lưu loát: “Ngươi … ngươi … hạ … hạ lưu …”
“Sao lại nói ta hạ lưu?”
“Ngươi … ta … vừa rồi …” Đầu lưỡi như bị thắt lại, ta xấu hổ xoay người, chạy như điên xuống dưới lầu, vừa vọt tới cửa trà lâu thì đột nhiên phải phanh gấp.
Một bóng trắng dùng động tác tiêu sái bay từ trên lầu xuống, cản đường đi của ta. Trong tay hắn còn cầm một bao giấy. “Ngươi không ăn điểm tâm sao?”
“… Ăn cái đầu ngươi!” Hung hăng thét lên một câu như vậy, ta liếc mắt nhìn hắn vẻ xem thường, sau đó quay đầu tiếp tục đi. Được một lúc, khi đi qua một khúc quanh, ta vụng trộm ngoái nhìn về phía sau, phát hiện cái tên kia vẫn đi theo.
… Ta không tin là không cắt đuôi được ngươi!
Vì thế ta bắt đầu quẹo trái rẽ phải, hết đi rồi lại chạy, khi cần thì ngay cả nhà vệ sinh cũng không buông tha, tóm lại chỉ cần không nhìn thấy cái tên đáng ghét kia là được. Tới khi ta chui từ một con hẻm nhỏ ra, quay đầu lại nhìn thì không thấy bóng hắn đâu nữa, trong lòng nhất thời vui sướng, ngâm nga một điệu dân ca bước đi thong thả trên đường lớn.
Ồ! “Tiêu Dao cư?”
Đảo mắt một hồi, ta tự hỏi sao không nhân cơ hội này đi nhìn người được xem là tuyệt mỹ khuynh thành, làm biết bao nam nhân phải mê luyến điên đảo tới mức hận không thể móc mắt
mình xuống?
Tiểu nha đầu bưng lên một chén trà xanh, ta cuống quít ngẩng đầu lên nói lời cảm tạ. “Cám ơn … A, Tứ Hỉ?!”
Nàng cũng sửng sốt, tiện đà vui mừng reo lên: “Tiểu thư?!”
Hai chúng ta lập tức quấn lấy nhau, nói nói cười cười rất vui vẻ. Lát sau ta mới buông nàng ra, nhìn ngắm cẩn thận:
“Lâu rồi không gặp, ngươi khỏe chứ?”
“Ừ, ta tốt lắm! Bởi vì vị tiểu thư ở bên này cũng có nhiệm vụ cho nên hai ngày trước, Thượng Liễu ma ma đã sai ta sang đây hầu hạ nàng …”
Ta sửng sốt, “Đừng bảo đây cũng thuộc sở hữu của Lưu Vân các.”
“Đúng là vậy mà.” Tứ Hỉ còn thành thật gật đầu: “Tiêu Dao cư chỉ là cơ sở nhỏ thôi, tiểu thư không biết sao?”
“…” Biết thì đã không hiểu lầm.
“A, phải rồi tiểu thư, nghe nói khoảng thời gian trước ngươi tìm lại được người nhà nên đã theo họ về phải không? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện này … nói đến cũng dài …”
“A, Ngọc Đường tiểu thư đến rồi.”
Giương mắt lên nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc hoa phục đi tới, trên mặt chỉ thoa một chút phấn son, mái tóc đen dài nhẹ nhàng phơ phất theo từng bước chân … quả là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành!
… Nếu không phải ta đã biết rõ ‘nàng’ thật ra là ‘hắn’ thì phỏng chừng ta lúc này đã sớm ‘nước miếng chảy tràn ba ngàn thước’ rồi.
“À, Cừu …” Tiểu thư? Hay công tử? Trong đầu ta hiện ra một dấu chấm hỏi thật to …
“A, là ngươi sao?” Ánh mắt vừa chạm đến ta, Cừu Ngọc Đường đã kinh ngạc vạn phần chỉ tay vào ta mà nói: “Sở cô nương, ngươi đã về rồi?”
“Hả?” Ta không khỏi ngẩn ngơ, cũng giơ tay chỉ vào mặt mình: “Ngươi biết ta sao?”
Hắn gật đầu đáp: “Phải, hôm trang chủ thành thân, ta đã gặp ngươi rồi …”
“…” Vậy sao? Nhưng ta thế nào lại không có chút ấn tượng gì về ngươi?
Hẳn là đoán biết được suy nghĩ của ta, hắn tủm tỉm cười: “Lúc ấy đông người lại nhốn nháo, ngươi không chú ý tới ta cũng là lẽ thường.”
“À …” Gãi gãi đầu, ta ngượng ngùng nở nụ cười, “Chắc là thế …”
Cừu Ngọc Đường nhìn một cái, Tứ Hỉ ngay lập tức thức thời, ngoan ngoãn đi ra ngoài làm việc.
“Sở cô nương hôm nay tìm ta là có việc gì sao?” Đoan trang ngồi trước bàn, hắn cười nhẹ nhìn ta, mặt mày tràn đầy tư thái phong tình câu hồn vô tận.
Ta không khỏi rùng mình.
“À … ta … ta chỉ muốn đến nhìn một chút … bởi vì được nghe nói về ngươi không ít, ừm, về những chuyện khiến người ta cảm thấy hứng thú …” Thí dụ như giả trang chẳng hạn.
“Ồ?” Hắn cúi đầu nhìn mình, cười đến là khả ái. “Kỳ thật ta cũng không muốn, nhưng chẳng còn cách nào khác, yêu cầu của chủ tử mà … Không biết Sở cô nương thấy thế nào?”
“Sao cơ?”
“Sở cô nương cảm thấy … ta thế này có được không?”
“…” Nam nhân này … có phải hơi tự kỵ rồi không? Nhưng nói gì thì nói, ta vẫn hồi đáp với thái độ cầu thị: “Rất đẹp, ngay cả nữ nhân thật sự cũng chẳng mấy ai sánh được với ngươi.”
“Thật không?” Đôi mắt kia phút chốc sáng bừng, cả người cũng đứng lên, bổ nhào về phía ta, “Ngươi thật sự thấy vậy sao?”
“À … đúng vậy …” Làm gì mà kích động thế? Chẳng lẽ chưa từng có ai nói với hắn như vậy?
“Sở cô nương …” Cừu Ngọc Đường bỗng dưng nắm chặt tay ta, vẻ mặt chỉ hận gặp nhau quá trễ. “Ngươi thật sự là tri âm của ta! Đúng như người ta nói ‘thiên kim dịch đắc, tri kỷ nan cầu’(*), ta với cô nương hôm nay mới là lần đầu tiên nói chuyện mà đã hợp như thế … Không biết Sở cô nương đã có hôn ước gì chưa, nếu không chê, ta …”
Đang nói bỗng dưng im bặt, theo tầm mắt của hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một người diện mạo tuấn mỹ vô song, nhưng không có biểu tình gì đang đứng trước mặt ta.
“Nếu không chê … thì sao?”
Chú thích:
(*) thiên kim dịch đắc, tri kỷ nan cầu: ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó cầu