Editor: Quân
Miệng ăn thịt gà, ta chán nản nhìn đôi oan gia ngồi đối diện đang cãi nhau rất cao hứng. Thật không hiểu nổi, cãi nhau còn muốn vào tửu lâu, sợ người ta không biết mình là oan gia chắc?
“Hạ Hầu Ý, ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!!”
“Người ta còn lâu mới vậy, là do ngươi chèn ép người ta.”
“Ta chèn ép ngươi? Ngươi dám nói ta như vậy …”
“Ta … ta sao lại không dám? Sự thật vốn là vậy.”
“… Ta thấy ngươi đây là thích ăn đòn phải không?”
“Chờ ngươi đánh thắng được người ta đã rồi nói sau …”
Loảng xoảng rầm! Một cái bàn bị ném qua.
“Oa, ngươi đánh thật sao?”
“Thế cũng hỏi.”
“Đợi chút, người ta không muốn …”
“Không cần biết ngươi có muốn hay không, tiếp chiêu!!”
“…”
Tay cầm cánh gà, miệng cắn đùi gà, ta vẻ mặt thờ ơ ngồi một bên xem cuộc chiến, trong lòng chỉ tiếc cho nửa con gà nương đang nằm trên bàn …
Hai tên bại gia tử này, thật khiến người ta giậm chân giận dữ.
Ngẩng đầu lên, không biết khi nào thì Trầm Trữ đã dồn Hạ Hầu Ý đến góc tường. Ban đầu vốn là quyền cước võ công giờ trở thành đập tay đá chân, nhìn qua nhẹ hều, chẳng khác gì gãi ngứa cho người ta.
“Khốn kiếp, ngươi là đồ khốn kiếp …”
Hạ Hầu Ý còn lại đánh không được mà nói cũng không xong, vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên bảo: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Người ta cũng có phải chê ngươi thật đâu …”
… Gì đây, trò chơi biến đổi sắc mặt à?
Đang lúc ta không hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy Trầm Trữ kinh hãi kêu lên: “Ngươi chảy máu?”
Hạ Hầu Ý nhìn mu bàn tay phải một chút, hờ hững đáp: “Không sao, chỉ là bị mảnh sứ cắt sượt qua thôi …”
“Không sao cái đầu ngươi. Vì sao không nói cho ta một tiếng?” Kéo tay hắn lại, Trầm Trữ không ngừng tìm kiếm trên người mình cái gì đó, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Thuốc chữa thương đâu rồi … Đáng chết! Ta rõ ràng là có mang theo mà, đi đâu rồi không biết …”
Giật mình một lúc lâu, khóe miệng ta hơi giương lên, lén lút đi đến cầu thang rôi lẳng lặng xuống lầu …
Xem ra hai người này cũng là một đôi không tệ.
“Ngọc nương …”
“Làm sao?!”
Cầm đũa chỉ chỉ đồ ăn trong bát. “Không có vị gì cả.”
“Câm miệng!” Nàng trừng mắt nhìn, vẻ mặt hận không thể đem ta ra cán thành bột phấn. “Còn không phải là vì ngươi quên mua muối sao?”
“Ta …”
“Khỏi phải giải thích, ta không chấp nhận bất kỳ lý do nào!”
“…” Đôi vợ chồng son biến thái đáng giận kia (chỉ Hạ Hầu Ý và Trầm Trữ), làm hại ta quên mất chuyện trọng yếu như vậy. Giờ thì tốt rồi, bị người ta mắng té tát. Lần sau nhất định phải bắt các ngươi bồi thường gấp bội tổn thất tinh thần cho ta.
Trầm mặc một hồi, Ngọc nương đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Phải rồi Huyền Huyền, nghe nói gia đã cầu thân với ngươi?”
“Khụ … khj khụ …” Thực bất nhã phun ra mấy hạt cơm, ta che miệng cười cười: “Chuyện này … sao ngươi biết được?”
“Ta không mù cũng chẳng điếc, đương nhiên là biết rồi! Thế nào,” Lại gần nắm lấy vai ta, biểu tình của nàng quỷ dị thần bí cứ như mấy cô nương trẻ tuổi hỏi nhau xem đã có người trong lòng chưa: “Ngươi đáp ứng rồi à?”
“…” Theo bản năng ngồi xa ra một chút, ta nhìn không chớp mắt bát cơm cầm trong tay. “Ngọc nương, đang ăn cơm xin đừng làm phiền.”
“Ha ha ha, đồ ăn cũng chẳng có vị, ngươi còn ăn làm gì?” Nàng đoạt lấy bát cơm khỏi tay ta, xoay mặt ta lại: “Nói, đáp ứng hay không?”
“Ai nha … sắp gãy cổ đến nơi rồi …”
“Nếu
ngươi không nói thì ta sẽ bẻ gãy nó giúp ngươi!”
“Ngươi thật nham hiểm …”
“Nói mau!”
“… Không.”
“Vì sao?” Buông tay ra, Ngọc nương kinh ngạc mở to hai mắt. “Ngươi không thích hắn?”
Mặt thoáng chốc đã nóng bừng, ta cúi gằm xuống, giả vờ như không nghe không thấy gì hết giống Bạch thúc, mãi sau mới ngượng ngùng nói nhỏ: “Cũng … không phải, chỉ là ta …”
“Nha đầu ngốc này, vất vả lắm mới trở lại, cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, nếu thích hắn thì sao không đáp ứng đi?” – Nàng lải nhải quở trách ta – “Thật không hiểu ngươi nghĩ gì. Có biết là ta và Bạch thú của ngươi rất hy vọng hai người các ngươi thành đôi không hả …”
Bất đắc dĩ thở dài, “Ngọc nương, ngươi không hiểu …”
“Không hiểu?! Chê cười, con ta cũng sắp sinh cháu cho ta rồi, ta còn không hiểu cái gì? Những chuyện ta đã trải qua cũng nhiều hơn ngươi. Thích chính là thích, là muốn mãi mãi ở bên nhau, cần gì phải cố kỵ nhiều như thế?”
Ta không khỏi cười khổ. Nếu sự tình chỉ đơn giản như vậy thì đã tốt.
“Ta nói a … Này, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta no rồi.”
“No rồi? Đã được mấy hạt cơm đâu, ngươi sao lại …”
Đóng cửa phòng lại, ta buồn bã rũ mắt xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài …
Là bởi vì thích hắn, thế nên mới không muốn hắn phải đau khổ.
…
“Đại ca, có việc gì sao?”
“Ừ.” Chậm rãi lắc lắc cây quạt, Sở Hoa Phong cười đáp: “Về hôn sự của muội.”
Phốc!!
Hắn chậm rãi lộ ra khuôn mặt cười tươi như hoa từ sau cái quạt đã thấm ướt nước trà. “Tiểu muội thật là, chẳng phải đã nói muốn phun nước trà cũng báo trước cho ta một tiếng sao?”
“… Biến đi!!” Ta lau miệng, trừng mắt nhìn hắn. “Hôn sự của muội không cần huynh quan tâm. Dù sao huynh cũng thấy có người muốn cưới ta rồi, chẳng lẽ phải nhìn đến cùng mới bỏ qua sao?”
“Lời ấy sai rồi tiểu muội à. Ta thân là đại ca, đương nhiên phải có trách nhiệm với chuyện chung thân đại sự của muội muội rồi.”
“… Chung thân đại sự của ta không cần ngươi phải phụ trách.”
“Đừng nói vậy mà, chúng ta tốt xấu gì cũng là thân huynh muội … A! Đúng rồi, nói ta mới nhớ, mẹ hôm nay có sai người đưa tin bảo là bảy ngày sau sẽ tới kinh thành.”
“Cái gì?!” Ta kinh hãi: “Sao mẹ lại tới đây?”
Sở Hoa Phong nhìn ta vẻ oán trách. “Đương nhiên là vì muổi ồi. Nghe nói có người muốn cưới muội, mẹ cao hứng không thôi, ngay cả chuyện muội đào hôn cũng chẳng để ý nữa, chỉ nghĩ mau mau đến kinh thành tổ chức hôn lễ cho muội.”
“…” Tổ chức hôn lễ?
“Hơn nữa mẹ còn nói là, không nhìn thấy muội vào động phòng thì quyết không quay về.”
“…”
… Tên Diêm Sâm chết tiệt kia, nhìn xem ngươi đã gây ra chuyện tốt gì!!