Editor: Quân
“Không sao chứ ? ”
“… ”
“Thật xin lỗi, là ta không thể kìm được nên mới hại ngươi bị …”
“…”
“Tha thứ cho ta, được không ? Về sau sẽ không bao giờ như thế nữa …”
“…”
“Chỉ nói có một câu thôi mà …” Kéo kéo tay áo Diêm Sâm, ta làm vẻ mặt băn khoăn : “Trông ngươi phụng phịu cứ như đang giận ta vậy. ”
“Ta không có giận nàng. ” Thanh âm bất đắc dĩ.
“Gạt người ! Mặt của ngươi rõ ràng nói cho ta biết là ngươi đang giận ! ” Trừng mắt hắn, căm giận lên án.
“…” Nhắm mắt lại, lát sau hắn quay sang nhìn ta : “Nhóc con Sở Huyền …”
“Sao ? ”
“Nàng … thật không phải chỉ phá hoại bầu không khí ở mức bình thường. ”
“…”
Ta bĩu môi, trong lòng tràn đầy cảm giác không thoải mái. Sao có thể trách ta được, phản ứng sinh lý tự nhiên mỗi người đều có mà. Cùng lắm cũng chỉ hắt xì một cái thôi, thêm nữa thì có tí nước miếng văng lên mặt hắn … à thì … kể ra đúng là có phá hỏng bầu không khí thật …
“Nhưng … nhưng ngươi cũng không đúng mà. Vừa rồi ngươi muốn …”
“Ta muốn cái gì ? ”
« Muốn …” Đầu lưỡi như muốn thắt lại, ta do dự nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diêm Sâm, cuối cùng đành đem lời định nói theo nước miếng nuốt xuống họng. “Bỏ đi, không nói nữa … Nhưng về sau không cho phép ngươi lại làm như vậy. ”
“Như thế nào ? ”
“Như …” Thấy mắt hắn càng lúc càng sâu hơn, sắc hơn, ta cuống quít dừng cương trước bờ vực. “À … không, không như thế nào cả. ”
Vừa rồi hắn … định hôn ta phải không ? Hơn nữa, trước đó còn nói …
Ta ‘dạy’ hắn ? ‘Dạy’ hắn cái gì ?
Thoáng chốc một luồng nhiệt tăng vọt chạy khắp thân mình, ta theo bản năng giơ tay lên sờ mặt, lại ngạc nhiên thấy chén rượu được đưa đến trước mắt mình. “Làm gì vậy ? ”
Miệng hắn cong lên thành ý cười thản nhiên, nhét cái chén vào trong tay ta, cũng tự rót cho mình một ly. “Đương nhiên là uống chén rượu giao bôi rồi. ”
“Rượu giao bôi …” Nhớ đến cảnh tượng thường thấy trên TV, đều là vợ chồng song phương đan chéo tay vào nhau mà uống, không biết nơi này sẽ là cái dạng gì ? “Uống thế nào ? ”
“Thì tự mình uống thôi. » Hàng mi dài khẽ nhướn lên, Diêm Sâm lộ ra nụ cười gian dối đến cực điểm : “Hay là muốn ta giúp nàng uống ?”
“… Ai … ai cần ngươi giúp ! ” Mạnh miệng một câu, ta dứt khoát ngửa cổ lên uống cạn rượu trong chén. Nào ngờ …
“Khụ khụ … khụ … ưm, cay… cay quá … khụ …”
Dịu dàng lau đi giọt nước mắt trực trào nơi khóe mi, Diêm Sâm cười nói : “Ngốc quá, ai bảo nàng uống nhanh như vậy ? ”
“Ô … Nhưng mà ngươi cũng chưa nói là rượu này rất cay ! ” Ta che miệng oán giận, trừng mắt nhìn hắn, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật bất nhã từ trong bụng phát ra …
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
“… Nhìn ta làm gì ? ” Tuy là rất xấu hổ nhưng ta vẫn cố làm ra vẻ đúng lý hợp tình phát uy với hắn : “Chưa thấy người ta đói bụng bao giờ à? ”
“Thấy rồi. ” Hắn trả lời như là nghe thấy chuyện lạ. “Nhưng nói đúng lý hợp tình được như nàng thì vẫn là lần đầu tiên mới gặp … Xin hỏi ta nói gì sao mà nàng lại oán giận như vậy ? ”
“… Không thèm để ý đến ngươi ! ” Ta bĩu môi, đi đến trước cái bàn bày đủ loại trái cây bánh ngọt, vừa cầm một miếng lên là bắt đầu ăn luôn, mặc kệ cho người nào đó vẫn ôm ta, tình nguyện đảm đương vai trò ‘đệm ghế’.
“Ta nói …”
“Làm sao ? ” Đang ăn rất là vui vẻ, ta quay đầu tà nghễ nhìn bản mặt thoáng chốc đã trở nên tội nghiệp
của hắn.
“Ta cũng đói bụng. ”
Ngón tay chỉ một đống thức ăn trên bàn : “Bên kia còn rất nhiều. ”
“Nhưng ta muốn ăn nàng…”
Một miếng hoa mai cao với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã được nhét vào miệng mỗ nhân có chứng ‘dị thực’(*), ta vỗ vỗ tay, lườm hắn rồi ‘hừ’ một tiếng.
(*) dị thực : thói quen thích ăn những thứ kỳ quái. Ở đây chỉ chứng thích “ăn người » của Diêm Sâm. Người ở đây là người nào thì chắc mọi người tự hiểu nhỉ. ^^
“Ăn cái đầu quỷ nhà ngươi ! ”
o0o
Ngây ngốc nhìn dương chi bạch ngọc trên tay, hơn nửa ngày ta mới hồi phục lại tinh thần. Giơ tay lên nhéo mặt mình một cái, thấy đau rồi ta mới tỉnh táo hơn một chút.
Không phải đâu, hắn … thật sự cho ta sao ?
“Gia …”
“Gọi ta tướng công. ”
Trợn mắt lên nhìn. “Gia, ngươi giao chúng cho ta thật sao ? ” Lắc lắc miếng ngọc bội nhất phẩm có khắc quan văn, ta cười như con mèo nhỏ ăn vụng : “Chỗ này là toàn bộ gia sản của ngươi nha … ngươi không lo lắng sao ? ”
“Không sao. ” Thong thả nhâm nhi tách trà, đôi mắt đẹp mê hồn của Diêm Sâm liếc nhìn sang đây, trong con ngươi tràn đầy ý cười. “Nàng là thê tử của ta, nắm giữ tài chính trong nhà là chuyện đương nhiên. ”
Oa, nước miếng sắp chảy ra đến nơi rồi. “Nghĩa là không chỉ miếng ngọc bội này, ngay cả số tiền gửi trong ngân hàng cũng nằm trong tay ta cả sao ? ”
“Đúng vậy. ”
“Vậy chẳng phải là ta muốn lấy bao nhiêu cũng được sao ? ”
“Đương nhiên, của ta cũng là của nàng. ”
Ông trời … ngươi tội gì phải chiếu cố ta như thế !!
Lau đi khóe miệng hơi dính nước miếng, ta kìm lòng không được mà ‘hôn’ lên miếng ngọc mấy cái. Giờ thì cô nãi nãi ta phát tài rồi, tất cả mọi của cải thuộc sở hữu của Thái phó đương triều đều nằm ở miếng ngọc bội nho nhỏ này a …
Giọng nói mang ý trêu đùa truyền đến từ phía sau : “Vừa lòng không ? ”
“Vừa lòng, vừa lòng ! ” Ta gật đầu liên hồi như gà con mổ thóc. Sao có thể không vừa lóng chứ.
“Kỳ thật …” Diêm Sâm ngừng lại một chút. “Đây chưa phải thứ quý giá nhất của ta. ”
“Ồ ? ” Kinh ngạc quay đầu lại nhìn. “Thật sao ? Ngươi còn có thứ quý giá hơn ? ”
“Đúng vậy. ” Vô cùng nhàn nhã dựa người vào lưng ghế, đôi mắt đẹp mê người tản mát ra mị lực như muốn nhiếp hồn đoạt phách, “Chẳng lẽ ta đường đường là một người sống mà lại không bằng mấy vật ngoài thân đó sao ? ”
“…” Tới khi phản ứng lại, ta tặng cho hắn một câu coi khinh. “Cuồng tự kỷ ! ”
“Ha ha …” Hắn cười thật vui vẻ. “Chẳng lẽ đối với nương tử, vi phu không phải là quan trọng nhất sao ? ”
“… Bớt nói lung tung đi, ” Ta bĩu môi đi ra ngoài cửa. “Nếu ngươi có thể đổi lấy tiền thì còn tạm chấp nhận được …”
Lời chưa dứt, phía sau đã có một trận gió lạnh cuồn cuộn nổi lên, chưa kịp xoay người đã nghe mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn vấn vít nơi chóp mũi. “Đổi tiền hoa ? Nương tử nói như vậy … thật khiến vi phu thương tâm vô cùng …”
“…” Chà xát cánh tay nổi đầy da gà, ta tức giận hất cánh tay đang đặt bên hông mình của hắn ra. “Vậy thì xin ngươi tự bảo trọng. ”
“Ai … nàng đi đâu vậy ? ”
Con mắt xoay chuyển một hồi, “Ra ngoài đi dạo ! ”